Tần Y vội ngậm miệng đi tới đón Tiêu Tiêu, cười hỏi: “Lần trước Tiêu Tiêu nói muốn có em trai đúng không?”
Tiêu Tiêu lập tức gật đầu lia lịa.
Tần Y lại nói: “Vậy thì từ hôm nay cháu phải ngủ với dì”.
“Tại sao ạ?”
Tiêu Tiêu ngơ ngác không hiểu.
“Phải để bố mẹ ngủ riêng mới sinh em trai cho cháu được”, Tần Y kiên nhẫn giải thích.
Tiêu Tiêu bĩu môi nhìn Tần Y: “Nhưng cháu vừa muốn ngủ với mẹ, vừa muốn có em trai cơ”.
“Vậy thì hết cách rồi.
Nếu cháu không chịu ngủ với dì, mẹ cháu không sinh em trai được đâu!”
Tần Y tinh ranh dụ dỗ Tiêu Tiêu.
“Dì ơi cháu có cách rồi!”
Tiêu Tiêu đảo mắt một vòng, vui sướng nói: “Từ giờ cháu ngủ với mẹ, dì ngủ với bố là dì có thể sinh em trai cho cháu rồi!”
Nghe vậy, ba người đồng loạt hóa đá.
Một lúc lâu sau, Tần Y mới ngượng ngùng nói: “Mọi người ăn đi, em đi làm trước!”
Dứt lời, cô ta chạy vọt đi.
“Mẹ ơi, sao dì không ăn sáng?”
Tiêu Tiêu ngây ngô hỏi, không hề biết câu nói vừa rồi của mình có sức sát thương mạnh thế nào.
Tần Thanh Tâm cũng đỏ mặt lườm Dương Thanh rồi dặn dò cô bé: “Sau này không được nhắc đến chuyện sinh em trai.
Nếu không mẹ không yêu con nữa!”
Tiêu Tiêu ỉu xìu.
Dương Thanh thấy vậy vội nói: “Tiêu Tiêu mau ăn sáng đi, sắp muộn học rồi!”
Dương Thanh tiếp tục đưa Tiêu Tiêu tới trường, đưa Tần Thanh Tâm đến tập đoàn Tam Hòa rồi mới rời đi
…
Tại nhà họ Trang!
Không ai dám kể chuyện xảy ra tối hôm qua ra ngoài.
Sáng sớm tinh mơ người nhà họ Mạnh đã tìm tới.
Trong phòng khách nhà họ Trang có một xác chết nằm trên đất.
Chính là Hồng Thiên Nhai bị Tiền Bưu lấy mạng tối qua.
Người ngồi trên vị trí cao nhất còn rất trẻ, chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Còn chủ gia tộc nhà họ Trang lại ngồi ở bên trái người đó.
Có thể thấy địa vị của người kia rất cao.
“Mong ông chủ Trang hãy kể lại rõ ràng chuyện tối qua.
Nếu dám giấu diếm điều gì, tôi nghĩ nhà họ Trang cũng không cần tồn tại nữa”.
Người trẻ tuổi kia chợt lên tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng tràn ngập uy hiếp.
Trang Kiến Thiết không khỏi run lên.
Lão ta biết rõ người trước mặt có năng lực hủy diệt nhà họ Trang.
Bởi vì đây là người xuất sắc nhất đời thứ ba nhà họ Mạnh, Mạnh Huy.
Mạnh Huy và Mạnh Xuyên đều là đời thứ ba của nhà họ Mạnh nhưng địa vị trong nhà họ Mạnh lại khác xa một trời một vực.
Mạnh Huy là người duy nhất trong đời thứ ba nhà họ Mạnh được xưng là cậu chủ Mạnh.
“Tối qua đột nhiên có một chiếc xe tông thẳng vào chỗ lão Hồng ở.
Chúng tôi đến nơi thì lão Hồng đã bị giết!”
Trang Kiến Thiết vội vàng đáp lại.
Mạnh Huy híp mắt nhìn chằm chằm lão ta: “Thật sự như vậy sao?”
Trang Kiến Thiết cắn răng nói: “Tôi nói thật mà.
Có thể chắc chắn chuyện này liên quan tới thằng nhãi tên Dương Thanh kia”.
Tối qua sau khi không tìm thấy Tiền Bưu, Trang Kiến Thiết đã tập hợp toàn bộ người nhà họ Trang lại thương lượng cách đối phó sự truy hỏi của nhà họ Mạnh.
Nếu kể lại toàn bộ sự thật, nhất định nhà họ Mạnh sẽ trách tội, bởi vì Trang Kiến Thiết do dự nên Tiền Bưu mới có cơ hội chạy trốn.
Để bảo vệ gia tộc, Trang Kiến Thiết phải giấu diếm sự thật.
Mạnh Huy nghiêm mặt lại: “Tôi cho ông cơ hội cuối cùng.
Mau nói cho tôi biết tối qua đã xảy ra chuyện gì?”
Toàn thân Trang Kiến Thiết ướt đẫm mồ hôi.
Lão ta không dám chắc Mạnh Huy đang lừa mình hay là đã biết được sự thật.
Trong khi lão ta đang do dự, Mạnh Huy chợt cao giọng nói với mọi người: “Tôi cho các người cơ hội đổi đời.
Ai dám nói ra sự thật, người đó sẽ là chủ gia tộc họ Trang!”
Câu nói này khiến rất nhiều người rục rịch.
Trang Kiến Thiết thầm nghĩ không ổn, vội lên tiếng: “Cậu chủ Mạnh, tôi nói! Tôi nói…”
“Đoàng!”
Trang Kiến Thiết chưa kịp nói hết câu, trên trán đã xuất hiện một lỗ máu, cơ thể cứng đờ ngã xuống.
Chỉ thấy vệ sĩ sau lưng Mạnh Huy cất khẩu súng Colt vào trong áo như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Phòng khách chìm vào im lặng, ai cũng sợ hãi run rẩy.
Không ngờ cậu chủ Mạnh lại ra tay dứt khoát gọn gàng như vậy, nói giết là giết.
“Đây chính là kết cục của kẻ dám lừa gạt tôi!”
Mạnh Huy vô tình nói, lạnh lùng nhìn từng người, hỏi lần nữa: “Ai có thể nói cho tôi biết sự thật của chuyện tối qua?”
– —————————
.