Cụ Tần gọi điện thoại, nghe thấy một giọng nói mất kiên nhẫn vang lên: “Ai vậy?”
“Sếp Hứa, tôi là Tần Côn.
Có một người trẻ tuổi rất lợi hại tới nhà họ Tần, vệ sĩ của chúng tôi đều bị đánh ngã rồi.
Tôi muốn nhờ nhà họ Quan ra mặt, tìm thêm vài vệ sĩ tới”.
Cho dù đối phương rất coi thường mình nhưng cụ Tần vẫn phải nhún nhường.
Nói là nhà họ Tần móc nối được quan hệ với nhà họ Quan nhưng thực chất chỉ liên hệ được với người phụ trách sản nghiệp dưới trướng nhà họ Quan.
Cụ Tần còn không có tư cách liên hệ với những quản lý cấp cao của nhà họ Quan nữa.
Sếp Hứa nghe xong tức giận nói: “Một người trẻ tuổi cũng không giải quyết được, đúng là lũ ăn hại.
Tôi sẽ cho người tới ngay”.
Nói xong, sếp Hứa cúp máy luôn.
Ánh mắt cụ Tần trở nên lạnh lẽo, bực bội nói: “Chỉ là con chó của nhà họ Quan mà cũng kiêu căng như vậy.
Đợi nhà họ Tần xây dựng được quan hệ với chủ gia tộc họ Quan, mày chẳng là cái thá gì cả”.
Đúng lúc này, một chiếc Phaeton màu đen đỗ lại trước cổng nhà họ Tần.
Dương Thanh bước ra khỏi xe.
Mã Siêu vội vàng chạy tới: “Anh Thanh!”
Dương Thanh thấy xe tải chặn ngoài cổng, ra lệnh: “Cho xe tải đi vào đi!”.
Truyện Cung Đấu
“Vâng!”, Mã Siêu lập tức làm theo.
Ngay sau đó, một tiếng ầm vang lên.
Xe tải đâm thẳng vào trong, vách tường hai bên cổng cũng đổ ập xuống.
Toàn bộ trang viên chìm trong bụi đất mù mịt.
Trong trang viên vang lên tiếng hét chói tai, tất cả nhao nhao lùi lại.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Dương Thanh thong thả bước vào.
Lâm Tuyết Liên thấy Dương Thanh, trợn trừng mắt hoảng sợ hỏi: “Sao mày lại không sao?”
Bà ta chính là người cùng Tần Phi lập ra kế hoạch thuê vệ sĩ đối phó với Dương Thanh.
Theo kế hoạch thì hiện giờ Dương Thanh phải bị đánh gãy tay, chân rồi mới phải.
Thế nhưng anh lại xuất hiện không chút tổn hại khiến Lâm Tuyết Liên có dự cảm không lành.
“Hình như bà rất ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây”, Dương Thanh cười mỉa.
Đám người nhà họ Tần đều đang tức giận suy đoán ai dám to gan chặn cổng nhà mình, bây giờ mới biết là thằng vô dụng này.
“Dương Thanh, mày đã bị đuổi khỏi gia tộc rồi, tới đây làm gì nữa?”
“Thằng ăn hại như mày không có tư cách tới đây.
Mày lập tức cút khỏi đây đi!”
“Thứ ăn hại, cút ra đi!”
Bọn họ mắng Dương Thanh té tát.
“Câm mồm!”
Mã Siêu chợt tiến lên một bước, giận dữ quát: “Ai dám nói nhảm thêm một câu nữa, tôi lập tức lấy mạng người đó!”
Vừa rồi tất cả đều chứng kiến sức mạnh của Mã Siêu.
Nghe anh ta nói vậy, đám người vừa mới tràn đầy căm phẫn, bây giờ đã câm như hến.
Dương Thanh nhìn thoáng qua căn biệt thự của cụ Tần, chợt lên tiếng: “Lão già chó chết, mau cút ra đây!”
Câu nói “Lão già chó chết” khiến mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Cụ Tần là chủ của cả gia tộc, bây giờ bị Dương Thanh gọi như vậy đúng là sự sỉ nhục lớn lao.
Giọng Dương Thanh không quá lớn nhưng cụ Tần đang viết thư pháp trong phòng nghe thấy lại như sấm nổ bên tai.
“Khốn kiếp! Muốn chết hả?”, cụ Tần nghe thấy lời Dương Thanh nói, nổi trận lôi đình.
“Cậu dám sỉ nhục chủ gia tộc như vậy, ông cụ sẽ không tha cho cậu đâu!”
Lâm Tuyết Liên hưng phấn nói.
Mặc dù bà ta không biết tại sao anh vẫn còn toàn vẹn đứng ở đây nhưng chỉ với một câu “lão già chó chết” kia, chắc chắn cụ Tần sẽ không để yên.
Lúc này, cụ Tần cũng đi ra, hai mắt ngập tràn lửa giận.
“Tao còn tưởng là ai to gan như vậy, thì ra là thằng vô dụng này”.
Cụ Tần nhìn thấy Dương Thanh, khinh thường nói: “Mày gây chuyện trong tiệc mừng thọ của nhà họ Quan, bây giờ vẫn còn sống cũng là kỳ tích.
Nhưng không sao, tao đã báo cho nhà họ Quan rồi, chẳng mấy chốc sẽ có người tới xử lý mày thôi”.
Dương Thanh bật cười nói: “Được! Tôi cũng muốn xem thử còn người nhà họ Quan nào dám xuất hiện trước mặt tôi”.
“Thằng ranh ngu ngốc, đúng là ngông cuồng.
Nhà họ Quan chưa ra tay với mày là vì mày không đủ tư cách thôi.
Đợi bọn họ tới thì mày chỉ có nước ôm mặt khóc nha con!”
Mặc dù cụ Tần biết Dương Thanh lợi hại nhưng giờ đây lại không hề cảm thấy lo lắng.
“Yên tâm, tôi sẽ không đi đâu!”
Dương Thanh cười nói: “Nhưng trước khi người nhà họ Quan tới, chúng ta hãy xử lý những chuyện khác trước đã”.
Dứt lời, Dương Thanh nhìn Mã Siêu ra hiệu.
Mã Siêu gật đầu, quay người rời đi.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của đám người, anh ta nhảy lên xe tải.
Chỉ thấy anh ta chưởng vào một cái quan tài nặng mấy trăm kí khiến nó bay thẳng ra ngoài, rơi xuống trước mặt đám người nhà họ Tần.
Thêm vài cú chưởng nữa, năm chiếc quan tài xếp thành hàng trên mặt đất.
Cảnh tượng ấy khiến tất cả đều sợ ngây người.
Đúng lúc ấy, Lâm Tuyết Liên chợt thấy một hình dáng quen thuộc nằm trong một chiếc quan tài, lập tức hoảng hốt gào lên: “Phi!”
– —————————
.