– Có thể có, hoặc cũng không có cái gì.
Thần tình Sở Vân rất bình tĩnh.
– Hoặc là bên trong có ẩn chứa nguy hiểm không dự liệu được trước, ví như yêu thực có ham thích đặc biệt, Linh Yêu Xà Tảo thường ngủ yên trong thuyền.
Kim Bích Hàm lại càng hoảng sợ, tin là thật:
– Sẽ không có loại Linh Yêu Xà Tảo này chứ?
– Trên đời có nhiều chuyện vô cùng kỳ quái, ai có thể nói chính xác được đây?
Sở Vân nhún vai, miệng tủm tỉm cười.
Đương nhiên Kim Bích Hàm không phải là người ngốc nghếch, vỗ vào lưng Sở Vân, nói:
– Hỗn đản, rõ ràng dám trêu đùa ta!
– Ta cảm thấy phải nói cho huynh, chúng ta đang mạo hiểm. Lúc này, cần phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với hiểm cảnh, trạng thới tâm lý bất ngờ không kịp đề phòng sẽ khiến ngươi không phát huy được thực lực mà nuốt hận. Kết quả không lường được trước, đây chính là phiêu lưu mạo hiểm, cũng là chỗ hay của nó. Được rồi, không cần nói nhiều, chúng ta đi vào.
Sở Vân nói, khiến Kim Bích Hàm rơi vào trầm mặc.
Thưởng thức mùi vị chất chứa trong đó, một loại phiêu lưu không sợ hãi, tràn ngập truy cầu và kích thích.
Mật Tiềm Chu thong thả tiến lại gần xác thuyền.
Từ xa xa nhìn còn không nhận ra. Tới gần rồi, mới phát hiện xác thuyền này rất lớn. Từ chỗ gãy, Mật Tiềm Chu chậm rãi lặn vào bên trong.
Khắp nơi trên thân thuyền đều lộ ra một luồng khí, hiển nhiên đã ở rất lâu dưới đáy biển.
Điều này đang nói rõ lịch sử xác thuyền này, càng khiến Sở Vân muốn tìm tòi nghiên cứu.
– Đây là chiến thuyền thời kỳ Đường Cẩm Quốc. Có điêu khắc phù hoa, đường hoa văn tinh xảo.
Ánh mắt Kim Bích Hàm linh động tới cực điểm.
– Ở đây đã từng phát sinh trận chiến kịch liệt. Trong khi quần công rồi rơi vào yêu thực Xà Tảo, cho dù chiến hạm loại này cũng không có cách nào kháng cự. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mật Tiềm Chu đi qua những khe nhỏ, tùy ý có thể thấy được vết tích chiến đấu năm đó.
Thậm chí còn có không ít xương cốt, Mật Tiềm Chu bị dòng nước kéo dựng lên.
– Nói chung, trong phòng thuyền trưởng có cất dấu nhiều của cải quý giá. Chúng ta thật là may mắn, xác chiến thuyền này còn lại một nửa phía trước.
Sở Vân cười cười.
Sau một lát, hai người đã tìm được tới phòng thuyền trưởng.
Mật Tiềm Chu cũng không vào được. Kim Bích Hàm đang định động thủ phá hủy cửa trước, lại bị Sở Vân ngăn cẳn:
– Động tĩnh quá lớn, sẽ tạo lên phiền phức không cần thiết. Nếu như là cơ sở ngầm của Trữ gia phát giác, e là mục đích chuyến đi này chúng ta sẽ hóa thành bọt nước.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
– Ta lặn vào trong đó. Huynh trấn thủ ở đây.
Sở Vân nói.
– Hãy để cho ta đi vào đó.
Thần tình Kim Bích Hàm nhảy nhót, lộ ra vẻ khẩn trương, đặc biệt xen vào đó là cảm giác chờ đợi.
Sở Vân nhìn nàng, gật đầu, chiếu có nói:
– Cẩn thận một chút. Thông thường bảo bối của thuyền trưởng đều giấu dưới hòm trong khoang thuyền hoặc là ngầm để trên vách tường.
Kim Bích Hàm kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Vân, rất kỳ quái hắn dường như rất có kinh nghiệm.
Nàng lấy ra Bảo Thạch Hải Đồn, thúc dục đạo pháp, liền hiện lên một cái bong bóng thật lớn. Chính mình trốn ở trong đó, được Bảo Thạch Hải Đồn kéo vào trong phòng thuyền trưởng tối om.
Sau một khắc, Sở Vân rất sốt ruột. Lúc này nàng mới đi ra, trở lại Mật Tiềm Chu. Trên gương mặt xinh đẹp hây hây đỏ hiện lên vẻ đầy hưng phấn.
– Thuyền trưởng này quả thật gian trá, trong vách ngầm lại còn có ô ngầm. May mà thân thuyền mục nát, nên ra tìm ra manh mối. Nhìn xem đây là cái gì?
Nàng bị kích động, liền mở ra một cái nhẫn.
Đây là một chiếc nhẫn bảo thạch.
Ngọc thạch rất lớn, có màu trạm lam giống như bầu trời. Trên nhẫn có khắc họa rất nhiều phù tiết tinh xảo đẹp mắt quý giá. Toàn bộ nhẫn toát lên vẻ hoa lệ quý giá, tao nhã.
Sở Vân cười rộ lên:
– Đây là vật phẩm làm nhái nhẫn chìa khóa Thiên Không Chi Thành. Thiên Không Chi Thành là thiết kế thời thượng cổ đạt cấp Linh Yêu, có người khẳng định Thiên Không Chi Thành giống như một ngôi sao hay mây biển phiêu đãng vĩnh viễn không rơi xuống.