Chỉ một lát sau, quần hùng đều nhận ra manh mối. Trong ánh mắt đều chảy ra tiếu ý, nhìn có vẻ hả hê.
Bầy yêu thú trở lên đỏ rực, hỏa khí bay lên không. Bay lượn ở giữa, có khuynh hướng bay tới Thư Thiên Hào. Thường xuyên bay sát, Sở Vân đứng phía sau Thư Thiên Hào cũng cảm thấy hơi nóng tạt vào mặt rất khó chụi. Suýt nữa lông mày bị đốt cháy.
Càng không cần phải nói tới Thư Thiên Hào ngồi phía trước.
– Hừ! Âm hiểm xảo quyệt!
Trong lòng Sở Vân giận dữ. Loại tình hình này, thật giống như đang múa kiếm dưới mi mắt của chính mình, kiếm quang đong đưa, mũi kiếm thường xuyên chuyển động trước mặt mình. Rõ ràng đang muốn khiêu khích, diễu võ dương oai.
Thư Thiên Hào vẫn ngồi ngay ngắn, sắc mặt không đổi. Hơi nóng đập vào mặt dường như không hề tồn tại.
– Thư Thiên Hào có phong độ khí thái của một đại tướng, thật không hổ danh Chư Tinh Mãnh Hổ trước kia.
– Ha ha, Thư Thiên Hào có điều kiêng dè, không dám xuất thủ. Đối phương là một tiểu nữ tử hậu bối, nếu như là hắn xuất thủ giáo huấn sẽ bị người khác khinh thường.
Tiếng sáo càng lúc càng cao, khí thế xuyên mây. Lại như bách điểu hóa phượng hát vang lên tận chín tầng mây. Sóng nhiệt từng đợt từng đợt bổ tới. Bầy Yêu Tước cuồn cuộn sáng đẹp rực rỡ tựa như ảo mộng.
Bầy Yêu Tước được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, tham lam càng lúc càng tới gần Thư Thiên Hào. Khiến hắn cảm thấy khó chụi. Thậm chí có một số Yêu Tước trực tiếp rơi xuống bàn trà trước mặt hắn.
– Ha ha a, nhạc kỹ gia tộc tiểu bối không tinh khiết, xin Đảo chủ Thư gia đảo chớ trách.
Thiếu chủ Viêm gia cười cười, giả ý xin lỗi.
Mọi người tại đây nhìn về phía Thư Thiên Hào, ánh mắt hiện lên vẻ châm biếm.
– Hừ! Rõ ràng âm nghệ đạt cảnh giới đại thành, vì sao có thể lệch lạc như thế này? Đây rõ ràng là muốn khiêu khích.
Trong lòng Sở Vân vô cùng phẫn lộ. Lúc này cười lạnh một tiếng, từ phía sau Thư Thiên Hào bước vài bước, di chuyến tới phía sau thiếu chủ Viêm gia.
Địch âm nhất thời bị kiềm hãm, thiếu chút nữa vụt mất. Truyện Sắc Hiệp
Trong doanh trướng có mười sáu chỗ ngồi tạo thành một vòng. Bao gồm mười bốn đại biểu liên quân, Thư Thiên Hào cùng với Thụy lão nhân, đều đang ngồi nghiêm chỉnh.
Phía sau mỗi người đều là có một tùy tùng, hoặc là tham mưu hoặc là võ tướng.
Vị trí của Thư Thiên Hào và thiếu chủ Viêm gia ngay cạnh nhau. Viêm gia múa võ dương oai khiến Sở Vân tức giận liền di chuyển vài bước tới phía sau thiếu chủ Viêm gia.
Hắn chắp tay sau lưng, mí mắt hạ xuống nhìn thiếu chủ Viêm Gia. Một luồng sát khí tận trời, từ trên người hắn phát ra. Nhất thời toàn bộ doanh trướng, thật giống như có một trậm âm phong thổi qua.
– Sát khí thật mạnh!
– Người này giết bao nhiêu ngươi, mới có thể ngưng tụ sát khí như vậy?
– Trong luồng sát khí còn mang theo một loại khí thế quyết tuyệt hung ác độc địa…
Nguyên bản trên mặt mọi người hiện vẻ cười nhạo, bỗng nhiên trở nên ngưng trọng kinh nghi. Mọi người trong doanh trướng, không dám thở mạnh.
Không ai có thể đoán được trước, Sở Vân có dám động thủ hay không?
Luồng sát khí này đã nói cho mọi người biết — thà làm ngọc vỡ!
Dáng vẻ tươi cười giả tạo đọng lại trên mặt thiếu chủ Viêm gia. Khóe miệng giật giật, đôi mắt rung rung, toát ra đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới đối phương chính là Tiểu Bá Vương Sở Vân!
Đã từng tập kích bất ngờ Vệ gia, giết dũng tướng Đoạn Thiên Nhai, Trầm Văn Bác, Viên Tái Bác!
Bây giờ, đối phương đứng ngay ở phía sau mình, chỉ cách khoảng hai thước. Sát khí bừng bừng, nhìn chằm chằm vào chính mình.
Thiếu chủ Viêm gia cảm giác được, bỗng nhiên chính mình thật giống như đang đi tới băng sơn trên cánh đồng tuyết, sát khí như gió lạnh từng đợt từng đợt thổi đến khiến toàn thân hắn tê cóng!