Tàn Lang đạp xuống một cước, dẫm thẳng lên lồng ngực Thư Thiên Hào. Thư Thiên Hào lại phun ra một ngụm máu tươi.
– Túy Tuyết Đao, ta cũng nghe danh. Sử dụng càng lâu, thân đao càng nặng, lưỡi đao càng sắc. Yêu đao thực cổ quái! Ha ha, ngươi sử dụng lâu như vậy, một tay sao có thể chịu được? Nếu còn hai tay may ra mới có thể.
Tàn Lang ra vẻ than thở, kỳ thực đang từng chút từng chút một đả kích tôn nghiêm của Thư Thiên Hào. Thân đao Túy Tuyết Đao run rẩy, dưới ánh lửa phản chiếu, dường như là đang rên rỉ.
– Cánh tay trái đâu? Cánh tay trái của ngươi đâu mất rồi? Mất đi cánh tay trái, ngươi chỉ còn là một tên phế vật! Phế vật! Lại dám đấu cùng ta!
Tàn Lang vừa mới lúc trước khiếp sợ đến mặt cắt không còn hột máu, hiện tại bàn chân không ngừng đạp xuống, phát tiết nộ khí trong lòng, ý đồ tìm lại mặt mũi đã mất.
– Không phải là ngươi thiện dùng đạo sao? Dùng lại một lần nữa cho ta xem! Không phải ngươi muốn ca vang sao? Ca lại một lần nữa cho ta nghe coi!
Tàn Lang không ngừng phát tiết, mỗi cước đạp xuống, nhìn Thư Thiên Hào phun ra từng ngụm máu tươi. Hắn cảm thấy sướng khoái lâm li.
Tiếng ca dần dần yếu.
Thư Thiên Hào thảm bại, khiến cho sĩ khí Thư gia quân sụp đổ. Hành khúc đã từng tráng liệt, phảng phát theo Thư Thiên Hào mà tan rã.
Thư Thiên Hào chính là quân hồn của Thư gia quân, quân hồn gục ngã, chiến lực của Thư gia quân lập tức mất đi một nửa. Một vài vị binh sĩ Thư gia sắc mặt trắng bệch, không thốt lên được lời nào. Một vài người lệ rơi đầy mặt, vẫn không ngừng hát vang. Nhưng cho dù bọn hắn kiên trì, thì vẫn không thể vãn hồi được tinh thần đang sa sút.
– Đại cục đã định!
Tàn Lang dang hai tay ra, nhắm mắt hít sâu một hơi, hưởng thụ mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Đánh ngã Chư Tinh Mãnh Hổ đại danh đỉnh đỉnh, giẫm nát hắn dưới chân! Diện mục hắn vặn vẹo, toàn thân mỗi một tế bào đều đang run rẩy vì kích động
Hưởng thụ đi! Loại cảm giác này…
Ánh mắt Thư Thiên Hào càng lúc càng trở nên mơ hồ. Thân ảnh Tàn Lang dần biến thành hư ảo.
Thua trong tay một tên hề như vậy, cam tâm không?
Không cam tâm
Bất đắc dĩ không?
Bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn có thể nghe thấy tiếng rền rĩ hô hoán của Túy Tuyết Đao. Nó rất không cam tâm, nó còn muốn chiến đấu, còn muốn chiến đấu! Nhưng Thư Thiên Hào đã kiệt sức rồi. Một điểm khí lực cũng không còn. Có lòng mà không có lực, tựa như thân đao Túy Tuyết Đao càng ngày càng thêm nặng nề.
Nếu cánh tay trái không mất, có lẽ mọi chuyện đã khác…
Thở dài một tiếng, nhưng Thư Thiên Hào không hối hận. Nhớ tới thân ảnh Sở Vân, trong lòng hắn lại cảm thấy vui mừng.
– Ngoại nhân đều nói con không phải là nhi tử do ta thân sinh. Nhưng trong mắt ta, ký thác cánh tay trái vì con, so với nhi tử thân sinh còn muốn thân thiết hơn! Di chúc ta đã sớm an bài, Sở Vân, con vẫn luôn là ngừa thừa kế xứng đáng nhất trong lòng ta. Đáng tiếc, ta không thể giúp cho con một vài lần nữa rồi. Nếu ta không còn, con phải cẩn thận thế lực của Trữ gia đảo.
Hành khúc bên tai càng ngày càng nhỏ đi, dường như sắp không còn nghe thấy được. Trước mặt, bóng đêm bao phủ, dường như sắp lôi kéo hắn chìm sâu vào thế giới tử vong. Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Chư Tinh Mãnh Hổ ngày xưa, cũng sắp gục ngã rồi sao?
Nhưng đúng lúc này!
… Ô vân na! Già mãn thiên, ba đào na! Cao như sơn lãnh phong na, phác thượng kiểm! Lãng hoa na, đả tiến thuyền…
… Na quản na cuồng phong như đao, vũ mạc như tiến! Na quản na sơn hà phá toái, thân thế phù trầm!…
Hành khúc một lần nữa lại vang vọng, là nghe nhầm sao? Ý thức Thư Thiên Hào kịch liệt ba động.
– Chuyện gì vậy?
Tàn Lang biến sắc, cũng nhận ra điểm khác thường.
Dường như là một cơn sóng gió vô hình, lướt qua toàn bộ chiến trường, hào khí theo tiếng ca chậm rãi chuyển biến.
– … Hỏa bạn na, tĩnh khai nhãn! Đà thủ na, bả trụ oản! Đương tâm na, biệt thâu lại! Bính mệnh na, mạc đảm hàn… Truyện Tiên Hiệp
– … Bất phạ na thiên trượng ba đào cao như sơn! Bất phạ na thiên quân vạn mã thương như lâm…
– Đây mới là tiếng ca, là ai đang hát?
Sắc mặt Bạch Bái kinh hoảng, hô lớn.
Tiếng ca phiêu miểu bất định, lúc đầu chỉ như một dòng suối nhỏ. Nhưng thời gian dần qua, tiếng ca càng lúc lại càng lớn!
Dần dần nó biến thành từng đợt tiếng gầm, cuốn tới chiến trường.