“Em có mang áo chùng không vậy? Anh quên mất không dặn em.”
“Có.” Charlie lôi tấm áo chùng từ giỏ xách ra và mặc vô.
“Tốt, giờ thì đi với anh,” Fidelio nói. “Đi sát vô. Sáng thứ Hai trường náo nhiệt lắm.”
Giờ thì chúng đã vô trong một khoảng sân lát gạch. Khi Charlie theo sau Fidelio, mắt nó chợt chạm phải một trong những ô cửa sổ nhìn xuống sân. Mảng tường xám bên dưới ô cửa sổ loang lổ những vết nám đen kịt.
“Đó là nơi Manfred suýt bị thiêu chết,” Fidelio thì thầm, giọng rin rít.
“Trong đám cháy?” Charlie hỏi.
Chúng đã tới một lối vô, có hai cánh cửa mở toang, được trang trí bằng những bức phù điêu bằng đồng. Charlie sợ hãi nhìn chòng chọc vô những bức phù điêu. Nó thấy mình bước vô một hành lang dài, nền đá, và thình lình, tất cả những tiếng cười, tiếng la thét tắt lịm. Chỉ còn nghe tiếng bước chân nện lộp cộp lên nền đá.
Ráng không để Fidelio lọt khỏi tầm mắt, Charlie chen lấn vượt qua đám trẻ đang đi lại như mắc cửi trong hành lang và biến mất vô những cánh cửa bên trên có treo hai cây kèn trumpet bắt chéo nhau.
Chúng sắp đến nơi thì, bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hãi thét lên, rồi ai đó giật mạnh áo chùng của Charlie. Nó quay lại thì nhìn thấy một nữ sinh tóc nhuộm tím ngã sóng xoài trên nền đá. Trông con nhỏ thật quái đản : ngoài mái tóc tím và áo chùng tím, nó còn dán một miếng hình màu tím trên trán và mang giày màu tím, gót giày gập đôi lại. Chiếc ba lô của nó rơi xuống, xổ ra, sách bút văng tung tóe.