Đêm đó, nhân lúc Yên Đới Nam đi tắm, Vỹ Điệp âm thầm gửi tin nhắn chat qua nick name Tiểu Đoản – tác giả tiểu thuyết của Quách Hạo Minh.
Tặng một hoa hồng đỏ cho đối phương, với hy vọng Quách Hạo Minh sẽ đọc tin nhắn nhận ra đó là cô.
Vỹ Điệp cầm điện thoại ngồi trên sofa hồi hộp, chưa đầy 1 phút, điện thoại của cô lập tức phát sáng, dòng tin nhắn mới gửi đã có phản hồi.
– Tôi chờ em rất lâu rồi, tôi biết em có nhiều điều muốn nói, chúng ta sẽ gặp nhau nói chuyện…
Quách Hạo Minh nhận ra Vỹ Điệp, còn là người chủ động chọn ngày, chọn địa điểm, thời gian anh dành cho Vỹ Điệp là cả ngày hôm đó, anh sẽ đợi cô cho đến khi người xuất hiện.
Vỹ Điệp đọc xong im lặng không phản hồi, nhanh chóng xóa dòng tin nhắn đó đi, điện thoại của cô trước nay đều bị Yên Đới Nam quản lí, mỗi ngày hắn đều ngang nhiên mở điện thoại của cô xem cuộc gọi và tin nhắn, thậm chí là các thông báo vô tình hiển thị hắn cũng không bỏ sót.
Mặc dù, hiện giờ việc giám sát đã được nớ lỏng, hắn không còn nghi ngờ cô nhiều như lúc trước, nhưng vẫn rất nguy hiểm, ngộ nhỡ những dòng phản hồi của Quách Hạo Minh bị hắn phát giác chắc chắn hậu quả khó lường.
Việc hôm nay Vỹ Điệp làm đã điều vô cùng liều lĩnh, cô cần phải xóa sạch sẽ mọi thứ, còn phải tính cách liên lạc khác với Quách Hạo Minh.
Một lúc sau, Yên Đới Nam tắm xong cũng trở ra, trên thân tráng kiện chỉ mặc một chiếc quần thun ngắn, da thịt còn lưu giữ những giọt nước ẩm ướt. Hắn dùng khăn bông chà sát mái tóc đen nhánh, không cần sấy khô, lắc đầu vài cái rồi tùy ý vứt khăn lên sofa.
Cô gái nhỏ sớm đã ngồi trên giường mặc đồ ngủ cảm chờ đợi sẵn, trong đầu đang toan tính, Vỹ Điệp lại tiếp tục dùng chiêu mĩ nhân kế, chủ đông dụ hoặc người đàn ông.
“Đới Nam.”
Vỹ Điệp mỉm cười rất dịu dàng, hai má căng phồng phiếm hồng rất dễ thương.
Yên Đới Nam ngày nào cũng thấy cô vui vẻ, lòng hắn cũng được yên tĩnh, dù ở công ty hay bất cứ chỗ nào, hễ cô ngoan ngoãn hắn đều sẽ theo cảm xúc của cô mà đối đãi kẻ khác.
“Đới Nam, ngủ thôi!”
Cánh tay mềm mại đập lên mép giường, chủ động mời gọi. Hắn sải bước chân dài miên man, cạc vài bước liền tới nơi, thủng thẳng ngồi xuống cạnh cô.
“Vợ, thơm quá!”
Nước da trắng mịn vừa nhìn đã kích thích, mùi hương ngọt ngào từ người cô càng mê luyến, hắn cúi đầu khẽ hôn lên vai ngọc tròn mịn, ngay tức thì bị Vỹ Điệp chặn môi, đẩy mặt hắn ra.
“Không, hôm nay em không muốn.”
Cô bắt đầu giở chiêu làm eo, không cho hắn được lợi ngay, từ từ dẫn dụ hắn vào kế hoạch, cô quay ngoắt mặt đi từ chối sự thân mật.
Người đàn ông bị cô xa lánh có vài phần không vừa ý, ngoan cố đặt môi bẩn mút lấy cần cổ thon.
“Sao thế? Ai chọc em giận hay sao mà ngay cả chồng em cũng từ chối?”
“Không có!”
Ngoài miệng nói không nhưng hành động và cử chỉ lại phản chủ, cô như công chúa giận dỗi, những ngón tay để trên đùi liên tục cọ vào nhau rấm rứt không yên, mặc hắn động chạm trên da thịt mơn mởn.
Yên Đới Nam nhìn sơ cũng biết cô gái có chuyện khó chịu trong lòng liền dừng lại hành động, quan sát sắc thái của cô thật tỉ mỉ.