Suy luận của hắn chỉ đúng một phần, Vỹ Điệp dù có muốn loại bỏ hai người kia cũng không đến lượt vì yêu hắn mà dùng quỷ kế đa đoan.
Thế nhưng, cô lại không dám bỉ lên lối suy nghĩ ảo tưởng của hắn, kiên quyết không thừa nhận.
“Yên Đới Nam, em thấy anh nói linh tinh nhiều lắm rồi đấy!
Từ đầu là anh bảo em phải hòa thuận với họ, bây giờ lại nói em giả đò, rốt cuộc anh xem em là vật để anh phán xét hả?”
Cô phùn mang trợn mắt, một màu đỏ lựng bảo phủ từ mặt ra tận mang tai, Yên Đới Nam vẫn giữ vẻ ngoài không biến sắc, kìm hãm chặt chẽ thân thể yêu đuối, nhếch môi khinh bạc, nói.
“Vỹ Điệp, em muốn chung sống 1 chồng 3 vợ vậy sao?
Không ganh tị?”
“Việc gì em phải ganh tị chứ?
Em là chính thất, là vợ hợp pháp của anh, nếu anh có thật sự không còn cần em nữa thì ly hôn, tội tình gì phải ganh tị ôm đau khổ!”
Lời nói ra như giận dỗi, mặc dù cô nhắc đến ly hôn nhưng người đàn ông không hề nổi giận giống như trước, từ từ buông thả người cô.
Ngón tay lạnh lẽo cư nhiên đặt lên gò má nóng bừng của cô, cười một cách yêu chiều.
“Được rồi, không ganh tị thì thôi!
Anh không tra nữa, nhưng em đừng nghĩ anh có hai người kia thì một ngày nào đó sẽ ly hôn với em!
Anh chỉ bỏ tình nhân chứ không bỏ vợ! Em trong trái tim anh là tất cả!”
“Em không thừa nhận mình giả đò thì cứ tiếp tục như vậy đi, anh sẽ bảo vệ em, dù em làm gì anh cũng sẽ đứng về phía em!”
Hắn như muốn bù đắp lại lỗi lần của trước kia, nhưng giờ thực hiện thì đã quá muộn, Vỹ Điệp nghe mấy lời hoa mỹ này chả có tí động lòng. Ngược lại, còn làm tăng phần kinh tởm trong lòng cô, thật sự tình yêu giữa cô và hắn đã kết thúc, không thể cứu vãn.
Thứ hiện giờ hắn theo đuổi chỉ là hư vô bất định, là chấp niệm của bản thân hắn, là yêu mà không có được, mà buông ra cũng không nỡ, có cầu cũng không thể, mà mất thì hắn cũng không cam lòng.
Vỹ Điệp quá rõ sự ích kỷ của hắn, sẽ không vì chút cám dỗ của hắn đem đến mà ngu muội trao tình yêu cho hắn thêm một lần nữa.
Cô không muốn dây dưa rồi lộ sơ hở, hắn có nói gì cô cũng đều bỏ ngoài tay.
“Anh sang phòng Uyên Hà ngủ đi! Đừng làm phiền em!”
Vẻ mặt giận dỗi của trẻ con không thay đổi, tú chân nhỏ nhắn quờ quạng vào người hắn xua đuổi. Hắn mặt đầy không chịu rời đi, cởi bỏ áo sơ mi làm Vỹ Điệp rùng mình, chẳng lẽ…trong hoàn cảnh hiện giờ mà hắn vẫn có tâm trạng làm chuyện đó ?
“Anh làm gì vậy hả?”
“Đi ngủ!
Anh sẽ không đi đâu hết, đêm nay ngủ ở đây!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng tả chiếc áo xuống sàn, nhanh như chớp bắt lấy mắt cá chân kiều xảo, một lực mạnh mẽ kéo Vỹ Điệp ngã ngửa ra giường.
Hắn lại đè lên người cô, chuyện gì đến cũng sẽ đến, quả nhiên cô không thể kháng cự lại dục vọng ghê tởm của hắn, chống đối trong vô lực.
Chẳng mấy chốc, hắn cũng tiến vào cơ thể của cô, thỏa mãn gầm thô suyễn, chà đạp thân thể đáng thương.
Vỹ Điệp cay đắng, mỗi lần hoan ái là mỗi lần khắc sâu mối hận, những nỗi nhục nhã mà cô phải chịu đựng không thể trả hết qua những vết cào cấu trên tấm lưng rộng của hắn.
Cô thầm thề, một ngày nào đó phải khiến hắn chết tâm vì tình yêu dơ bẩn này của hắn.
…
Mấy ngày qua đi, cô gái nhỏ giận dỗi chuyện cũ dai như đĩa, lấy cớ đó mà tối nào cũng chốt cửa phòng không cho Yên Đới Nam ngủ cùng, một phần vì cô thật sự ám ảnh những lúc quan hệ với hắn, một phần muốn dùng chiêu giận dỗi này để hắn phải hạ mình theo dỗ dành cô.
Nhưng cũng không được lâu, cô phải sắp xếp đúng theo tính cách trẻ con của mình, hắn dỗ vài ngày cô cũng cho hắn vào ngủ chung. Thế nhưng, lại không cho hắn động chạm, chỉ nằm ở mức ôm nhau, ép hắn phải nhịn đến độ toàn thân đau đớn van cầu mới chịu thỏa mãn hắn.
5 ngày qua đi, Yên Đới Nam có một phi vụ làm ăn, hắn rời đi chỉ mang theo Uyên Hà hỗ trợ, trong nhà chỉ có mỗi Vỹ Điệp và Tịch Nhan. Người kia từ lúc bị thương luôn nhốt mình trong phòng, ít quan tâm đến việc xung quanh.
Yên Đới Nam trước khi đi còn không quên dặn dò người ở dinh thự phải để mắt cô và Phù Oánh.
Vỹ Điệp cũng chẳng lạ lẫm với sự giám sát của những người kia, căn bản cô và Phù Oánh không có bất kì hành động nào vượt qua giới hạn, có lắm thì chỉ nói chuyện vài câu trông thân thiết, vừa đủ để Yên Đới Nam ở xa làm việc không yên.