Tiếng động lớn kinh thiên động địa nổ ra ở đảo Vong Ưu.
Mặt đất rung chuyển kịch liệt, toàn bộ hòn đảo dường như đều bị chấn động, vô số chỉm thú trên đảo đều náo loạn.
Về phần mặt đất nơi mà Huyết Trường Phong nằm vừa rồi sớm đã bị lõm xuống, hoàn toàn nổ tung, những vét nứt to như mạng nhện bao phủ xung quanh, vét nứt to nhất, đủ để cho một đứa trẻ lọt vào.
Người trong toàn bộ võ trường đều bị chắn động lắc lư trái phải, hoàn toàn không đứng vững.
Còn Huyết Trường Phong ở bên cạnh đã bị xung động khủng bố cuốn bay ra ngoài, lăn xuống ghé đá cách đó không xa mới dừng lại.
Khi mọi người tỉnh táo trở lại và nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này, sớm đã sợ hãi đến phát điên rồi.
Hòn đảo chắn động?
Đây là điều mà con người có thể làm được ư?
Đây quả thực là ….
Một cú đánh của thiên thần!
“Anh… cái này của anh rốt cuộc là… công phu gì?” Huyết Trường Phong nhếch nhác đứng dậy khỏi mặt đất, một tay cầm kiếm chống đỡ thân thể, giọng nói run rẩy hỏi.
“Công phu ư?” Lâm Dương lắc đầu: “Tôi không dùng công phu gì cả.
”
“Hả? Vậy anh là…”
“Tôi chỉ dựa vào sức cùng tốc độ thuần tuý mà thôi.
” Lâm Dương thờ ơ nói.
Đồng tử của Huyết Trường Phong co rút lại, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Sức mạnh và tốc độ thuần túy … Chẳng lẽ nói Lâm Thiên Kiêu đánh bại mình mà không cần dùng bất cứ chiêu thức võ công nào cả sao?
“Đây chính là võ y? Đây chính là võ y…”
Huyết Trường Phong cúi đầu lẫm bẩm, mặt như tro tàn.
Đợi đến khi anh ta ngắng đầu lên lại, Lâm Dương đã đứng trước mặt anh ta, giơ cao nắm đấm, hung hăng đánh vào.
đầu anh ta.
Lâm Dương không cho anh ta bát kỳ cơ hội nào, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa!
Anh muốn kết thúc tất cả chuyện này …
Huyết Trường Phong nhắm mắt lại, không còn phản kháng nữa.
Sự chênh lệch sức mạnh quá lớn!