Tiếng xương gãy giòn giã vang lên.
Sau đó, đôi tay của Thịnh Siêu bị gãy ngay tại chỗ, đôi tay của anh ta hướng ra ngoài một góc 90 độ, thậm chí đến cả người cũng bay ra ngoài đập vào một bục cao cách đó không xa.
Ngay lập tức, bục cao đó nứt ra ngay tại chỗ.
“AaaaallI”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng thấu trời.
Thịnh Siêu lăn lộn trên mặt đất, cơn đau đớn dữ dội trên cánh tay khiến anh ta không thể đứng thẳng được, cả người như sắp ngắt đi vì đau đớn.
“Sự huynh!”
“Thịnh sư huynh!”
Mọi người xung quanh la hét.
Các trưởng lão đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mai Phượng Yến da đầu tê dại, cực kỳ hoảng sợ, nhưng không có đường lui, chỉ đành cắn răng, tiếp tục vung kiếm.
Nhưng lần này Lâm Dương không nương tay nữa, kim bạc giống như tia sáng đâm mạnh vào thanh kiếm sắc bén của Mai Phượng Yến.
Leng keng!
Leng keng!
Leng keng!
Leng keng!
Mỗi một lần va chạm, đều sẽ sản sinh ra một tia lửa cực kỳ dữ dội, sức mạnh hung hãn truyền đến trên lưỡi kiếm khiến cô ta bị chắn động, hổ khẩu nứt ra, dường như cầm kiếm còn không vững…
“Sư huynh, giúp … giúp tôi …” Mai Phượng Yến gắng sức hét lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cuộc tấn công của Lâm Dương quả thực có thể được gọi là cơn cuồng phong bão táp.
Huyết Trường Phong thầm rên rỉ một tiếng, lưỡi kiếm sắc bén lung lay, thân kiếm tràn ra một lượng lớn kiếm khí sáng như dao, chém về phía Lâm Dương.
Lưỡi kiếm sắc bén và lạnh lùng này đủ để chặt đứt sắt thép.
Nếu như Lâm Dương tiếp tục tắn công Mai Phượng Yến, thì bản thân anh cũng sẽ mắt mạng.
Trong tình huống này, anh sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thả Mai Phượng Yến ra.