anh ta có thể chữa khỏi cho bác gái, anh ta nhất định có thể! ” Huyết U U vô cùng lo lắng, giọt nước mắt chảy ra nơi khoé mắt, trong lúc lo lắng, cô ta nhìn thấy Lâm Dương ngòi hút thuốc trên ghế sô pha liền lập tức hét lên.
Lời này vừa dứt, người đàn ông trung niên hơi sững sôt, quay đầu nhìn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương đưa tay ra gạt tàn thuốc, mỉm cười, không nói gì.
“Đây là bác sĩ mà cô tìm tới sao?” Người đàn ông trung niên lông mày hơi cau lại hỏi.
“Đúng đúng đúng, anh ta tên là Lâm Dương, y thuật rất giỏi, cả Giang Thành đều biết, nếu không tin thì chú đến Giang Thành tìm hiểu đi!” Huyết U U vội vàng nói.
Nhưng lời này vừa nói xong, cô ta đã hồi hận rồi.
Đến Giang Thành để tìm hiểu ư?
Nếu như tìm hiểu được Lâm Dương chẳng qua chỉ là một con rể vào cửa chơi bời lêu lỗổng, là một phế vật, vậy không phải là tự đánh vào mặt mình sao?
“Thật sao?” Chú Nham có chút không tin tưởng lắm: *Trông cậu ta còn rất trẻ, một bác sĩ trẻ tuổi như vậy, y thuật có thể tốt đến đâu được chứ?”
“Chú Nham, người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài! Tuy anh ta còn trẻ, nhưng … nhưng y thuật quả thực rất tốt, anh Phong của chúng ta không phải cũng rất trẻ sao?”
Huyết U U gượng cười nói.
“Anh Phong của cô là người tài của trời, con cưng của trời, người bình thường sao có thể so sánh với nó được?”
Chú Nham khit mũi một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn Lâm Dương rồi nói: “Chàng trai trẻ, thứ mà cậu học là Trung Y sao? “
“Đúng vậy.”
“Cậu học y từ vị đại sư nào vậy?”
“Đại sư sao?” Lâm Dương sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tôi không học y từ đại sư nào cả.”
Chú Nham sửng sốt.
Huyết U U thở gấp, vội vàng nháy mắt với Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương lại làm ngơ không quan tâm.
“Không học y từ đại sư, vậy … cậu tốt nghiệp học viện y khoa nào vậy?”
“Tôi chưa từng học đại học.”
“Cái gì?” Chú Nham thắt thanh.