“Biết, nhưng mà tôi muốn thử thuốc, nếu như không có hiệu quả, tôi sẽ không theo quy tắc mà làm, nếu không chẳng phải để cho nhà họ Chương tôi vô duyên vô cớ có thêm một đối thủ sao?”
“Nếu là như vậy, người anh em, thì ông quay về đi, thần y Lâm đã nói từ trước, nếu như không tin, không thể cho thuốc được!” Hạ Quốc Hải lắc đầu nói.
Chương Sư Hà vừa nghe, mi già nhăn lại: “Quốc Hải, ông từ khi nào nghe lời một tên nhóc miệng còn hôi sữa vậy?”
“Tên nhóc này chính là người đã cứu mạng tôi!”
“Cho nên nhà họ Hạ mấy người cam nguyện phục vụ vì nó?”
“Không phải.” Hạ Quốc Hải lắc lắc đầu: “Còn có một nguyên nhân khác!”
“Nguyên nhân gì?”
“Tôi dùng thuốc của anh ta.”
Đồng tử Chương Sư Hà co lại.
“Hiệu quả thế nào?” Ông ta vội hỏi.
“Tôi không biết.” Hạ Quốc Hải lắc lắc đầu: “Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của cơ thể tôi, tôi cảm thấy sức lực của tôi trở nên lớn hơn, phản ứng cũng nhanh, hô hấp thông thuận, tất cả đều tốt.”
“Quốc Hải, ông không nghĩ tới đây chỉ là một âm mưu của thần y Lâm sao? Tăng mười năm tuổi thọ? Ai có thể biết bản thân sống bao lâu? Người sống mười năm cho rằng đây là công lao của thần y Lâm, mà người ngày mai đã chết, làm sao đi tìm thần y Lâm tính sổ? Quốc Hải, ông không cảm tháy đây là trò đùa sao?” Chương Sư Hà trầm giọng nói.
“Người anh em, ông không cần bẻ cong lời của tôi, tôi nói, thuốc này hiệu quả rốt cuộc ra sao tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể nói cho ông biết, thần y Lâm đã cứu mạng tôi, cho nên tôi sẽ tin tưởng anh ta, còn ông, nếu ông tin thì làm theo quy tắc, néu không tin, trở về đi.” Hạ Quốc Hải trực tiếp nói rõ ràng rành mạch.
Ánh mắt của Chương Sư Hà nhìn chăm chú Hạ Quốc Hải, không nói một lời.
Kỳ thật ông ta cũng không biết, thời gian uống thuốc của Hạ Quốc Hải chỉ mới máy tiếng trước, máy tiếng này, sao có thể nhìn ra được hiệu quả gì?
“Ông ơi… Nếu không… Thử xem đi.” Cô gái bên cạnh nhịn không được khuyên nhủ.
“Cháu gái, néu thuốc kia hữu dụng thật, đây chính là đắc tội với nhà họ Tư Mã đó, ít nhất nhà họ Chương chúng ta có thể thở dốc mấy năm, kéo dài tới khi a Hoa trưởng thành lên, nhưng chỉ sợ là… Người thì đắc tội, mà thuốc thì vô dụng!” Chương Sư Hà thở dài nói.
Đây cũng là băn khoăn lớn nhất khi ông ta tới đây.
“Chỉ là ông ơi, chúng ta bây giờ còn có thể chọn được sao?” Cô gái lau nước mắt hỏi.
Lời nói này lập tức khiến cho Chương Sư Hà á khẩu không trả lời được.
Ông ta trầm mặc.