“Đứng lại”
Tô Nhan ở bên này đột nhiên bước tới, dường như muốn ngăn cô ta lại, làm rõ phải trái, nhưng đã bị Lâm Dương ngăn lại.
*Em đừng vội, đợi cha nuôi quay về đã, anh đã hứa với cha nuôi, cho ông ấy thời gian 3 ngày.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cho cha nuôi anh thời gian ba ngày? Anh làm sao vậy?
Ba ngày sau cha nuôi anh không thể khiến cô ta đến xin lỗi. Anh còn muốn làm gì nữa? Anh có thể hủy hoại Lương gia sao?” Tô Nhan hơi khó chịu nhìn anh: “ Lúc trước em nói đi, anh lại không đi, giờ người ta tới đây, anh cũng không dám lên tiếng. Lâm Dương rốt cuộc anh làm được việc gì?”
Cô không hy vọng Lương Nam Phương tự cúi mình, cô chỉ hy vọng Lâm Dương có thể ra mặt trách mắng vài câu, ít nhất như vậy sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương vẫn lựa chọn im lặng.
Nếu như không phải lúc trước ở trụ cầu Lâm Dương không có mặt, cô tự mình chịu uất ức, chả trách giờ Lâm Dương thấy người ta ở ngay trước mặt mà vẫn không ra tay, chuyện này làm sao có thể không khiến người ta đau lòng được chứ?
Lương Nam Phương liếc nhìn Tô Nhan, sau đó nhìn Lâm Dương, khóe miệng cong lên, giễu cợt: “Gái điềm kết đôi cùng chó, quả là độc nhất vô nhị, xứng đôi vừa lứa nha!
Ha ha!”
Nói xong cô ta liền rời khỏi tiễn viện.
Phổi Tô Nhan như sắp nỗ tung.
“Tiểu Nhan, em yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.” Lâm Dương vội vàng giải thích.
“Không cần, giờ em chỉ muốn quay về Giang Thành, em không muốn ở lại nơi này thêm một giây một phút nào nữa.” Tô Nhan hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
Cô quá thất vọng với Lâm Dương.
Lâm Dương im lặng một lúc, xem giờ trên điện thoại rồi nói: “Buỏi tối anh sẽ đặt vé máy bay cho em.”
“Không cần, đặt vé đường sắt cao tốc đi, vé máy bay hiện giờ đất quá, ngồi tàu cao tốc đi về có lợi hơn, lúc trước là do tình hình của mẹ nuôi có hơi gấp gáp, đặc biệt. Nhưng từ nay về sau anh tiêu tiền đừng có vung tay quá trán nữa, tiết kiệm một chút.” Tô Nhan khẽ nói.
Lâm Dương im lặng hồi lâu, rồi gật đầu.
Ăn tối xong, Tô Nhan thu dọn một chút rồi cùng Lâm Dương ngồi xe đến ga đường sắt.
“Anh không về à?” Tô Nhan nghi hoặc hỏi khi thấy Lâm Dương không định qua kiểm tra an ninh.
“Anh chỉ mua một vé cho em, tiểu Nhan, em về trước đi.”
*Thế còn anh?”
“Anh sẽ về sau, anh ở lại cùng mẹ, em mau về giải quyết chuyện của công ty đi.” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy được rồi, em về trước, khi nào anh về tới Giang Thành nhớ gọi cho em.”
“Được” Lâm Dương cười nói.