“Đã khỏi rồi sao? Lại … chữa khỏi?” Mã Vũ nhìn đôi tay mình rồi lại nhìn đứa trẻ vừa khóc vừa năm trong vòng tay.
mẹ mình, não bộ run lên bần bật.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể chữa khỏi căn bệnh gần như không thể nào chữa được này!
Đây là … sức mạnh của Trung Y sao?
Điều này…quả thật quá phi thường rồi!
“Thần y!”
“Trời ạ, bác sĩ Mã, thì ra anh lợi hại như vậy!”
“Không thể nào tin được!”
“Chờ đã, bác sĩ Mã, anh có thể chữa khỏi loại bệnh này sao?”
“Tốt quá rồi, hiện nay có rất nhiều người mắc phải chứng bệnh này, bác sĩ Mã, xin hãy cứu họ đi!”
Các tình nguyện viên kích động nói.
Mã Vũ cũng mới tỉnh táo lại, nghe thấy những người lời cảm thán, khen ngợi và cầu xin giúp đỡ từ những người xung quanh, trong đầu anh ta đã nảy ra một quyết định.
“Tôi muốn ở lại học viện Huyền Y Phái.” Trong lòng anh ta kiên định nói.
Theo với sự xuất hiện của trường hợp trong trạm cấp cứu này, vô số gia đình bệnh nhân đã đưa bệnh nhân đổ dồn về đây.
Đồng thời, một cái tên cũng bắt đầu nổi lên khắp đất nước.
Huyền Y Phái!
Cái tên này danh không thấy đã truyền.
Nó giống như một ngọn lửa, bùng cháy khắp đất nước, thiêu rụi toàn bộ giới Đông y ở Trung Quốc.
Giới y Đông Y Trung Quốc chấn động.
Mạng chắn động.
Các phương tiện truyền…cũng chắn động.
Nhà họ Lâm … cũng chấn động!
Trong phòng họp của Huyền Y Phái.
Long Thủ, Hùng Trường Bạch, Tần Bách Tùng và thậm chí cả Nhan Khả Nhi đều tập trung tại đây.
Lâm Dương ngồi ở bàn làm việc nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay trước mặt, trợ lý Tiểu Hồ bên cạnh đem một đống tài liệu vào, những cuộc gọi đến điện thoại của Hùng Trường Bạch, Long Thủ và những người khác không có điểm dừng.
Tần Bách Tùng với tư cách là người phụ trách chủ yếu của học viện, càng bận rộn ra ra vào vào phòng họp không ngừng nghỉ.