Ý tưởng này của Lâm Dương thật sự quá táo bạo và điên TÔ.
Một lúc sau, anh ngắng đầu lên hít sâu một hơi: “Tôi đến viện dưỡng lão một chuyến, lát nữa tôi sẽ phái người tới gặp anh.”
Nói xong, Lâm Dương liền rời khỏi văn phòng.
“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”
Mã Hải lo lắng hét lên hai tiếng, nhưng Lâm Dương đã bước ra ngoài.
Mã Hải khẽ thở dài, sau đó lấy điện thoại ra bám dãy số.
Tiền bạc không phải là vấn đề lớn, với triển vọng và uy tín của tập đoàn Dương Hoa thì chắc chắn có thể vay được vốn từ các ngân hàng lớn, nhưng về nhân lực là một vấn đề lớn, nếu như muốn thành lập các địa điểm trêи toàn quốc thì cần phải đầu tư vào biết bao nhiêu nhân lực?
Theo ý tưởng của Mã Hải, tốt nhất là nên tuyển người tại địa phương.
Nhưng trong lúc gắp rút, làm sao có thể tuyển được nhiều người như vậy.
“Lâm Đồng gấp gáp như vậy, rốt cuộc là đang chuẩn bị cái gì?”
Mã Hải cho tới nay vẫn chưa hình dung được Lâm Dương rốt cuộc muốn làm cái gì.
Còn lúc này, Lâm Dương ngồi lên xe do công ty sắp xếp, trực tiếp đến viện dưỡng lão ở ngoại ô, thuận lợi gặp được Trịnh Nam Thiên.
Lúc này, Trịnh Nam Thiên vẫn đang ngòi trêи xe lăn, người đắp chăn, dáng vẻ hấp hối, nhưng Lâm Dương lại tóm được sự sâu xa và tinh khí trong mắt ông ta.
Đây chỉ là một sự ngụy trang.
“Hahahaha, tên nhóc, sao cậu rảnh rỗi mà đến đây ngồi vậy? Nói đi, tên nhóc cậu đã lâu không đến đây rồi. Nếu như cậu còn không đến nữa, ông đây sẽ đi tìm cậu để uống rượu!”
Nhìn thấy Lâm Dương tới, Trịnh Nam Thiên tâm trạng rất tốt, trực tiếp vỗ đầu gối đứng dậy.
Mặc dù trông ông ta vẫn rất gầy, nhưng nhát cử nhất động lại có một loại năng lượng không thể nào che giấu được.
Rốt cuộc ông ta cũng là chiến thần trong quân đội, chỉ dựa vào cử chỉ đã có một loại áp chế.
Mắt như gái trinh cử động như thỏ, có thể dùng để hình dung về loại người này đúng không?
“Có vẻ như ông đang hồi phục rất tốt, tiền bối.” Lâm Dương mặt mặt theo nụ cười bước tới, ôm lấy ông ta.
“Đây đều là nhờ vào y thuật của cậu, nhưng mà cậu nhóc, tôi cũng không thể ở lại đây quá lâu được. Gần đây bên đó ồn ào náo nhiệt. Bên trêи đã tìm cho tôi một cái cớ. Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ rời khỏi Giang Thành.” Trịnh Nam Thiên thở dài một hơi, có chút u sầu nói.