Cô ta, một người phụ nữ có lòng tự trọng rất lớn, thật sự lại muốn quỳ gối trước mặt người khác sao?
Quả thực là một giai thoại!
Nhưng mà thử nghĩ xem, so với tính mạng của ông nội mình, tôn nghiêm nhỏ bé đó có là cái gì?
Nhưng Lâm Dương chung quy vẫn không đến mức gây khó dễ với một người phụ nữ.
“Quỳ xuống thì thôi đi.”
Lâm Dương mở cửa xe ra, ngăn lại.
Lương Hồng Anh đột nhiên ngẳng đầu lên: “Anh đồng ý rồi sao?”
Lâm Dương liếc nhìn thời gian, bình tĩnh nói: “Trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa đưa tôi trở về, néu không, thì đưa tôi trở về Giang Thành đi. Tôi sẽ chọn một vòng hoa từ cửa hàng gửi tặng cho ông nội của cô.”
“Tôi nội trong mười phút sẽ đưa anh quay về!”
Lương Hồng Anh lo lắng, ngay lập tức chạy tới mở cửa xe Ferrari ra.
Lâm Dương nhanh chóng ngồi vào.
“Người anh em, anh còn đi Giang Thành nữa không!” Tài xế thò đầu ra hét lớn một tiếng.
“Không cần nữa, cảm ơn nhiều.”
Lâm Dương xua tay, nghênh ngang bỏ đi.
“Chậc chậc chậc chậc, tình cảm bị một người phụ nữ giàu có bao rồi, anh chàng này còn không đẹp trai bằng tôi, tại sao người phụ nữ giàu có này lại nhìn trúng anh ta?”
Người tài xế nhéch miệng giận dữ bát bình nói.
Chân ga của Ferrari bị Lương Hồng Anh đạp đến tận cùng, chiếc xe lao như điên trêи đường giống như một ngọn lửa đỏ.
Không ít tài xế bị hoảng sợ trước tốc độ nhanh như vậy, ai nấy đều thò đầu ra mắng chửi.
Lâm Dương cũng ngồi mà da đầu phát tê.
Cái này nếu như xảy ra tai nạn, còn không phải lật người gãy xương sao?
Cũng vì tắm lòng rộng lớn của Lương Hồng Anh mà phần lớn bằng lái xe của cô ta đều bị thu hồi rồi.
Chẳng máy chốc, chiếc Ferrari đã chở Lâm Dương trở về biệt thự.
“Anh Lâm!” Lương Sinh vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cửa cho Lâm Dương.
Lâm Dương đi thẳng vào cổng.