“Không! Không thể như vậy được! Chúng ta chỉ có một đứa con trai này thôi, không thể để nó tuyệt hậu được, không thể!” Tâm trạng bà Hoa trở nên kϊƈɦ động, giọng nói cũng có chút cuồng loạn: “Thanh Tùng, ông phải nghĩ cách. Ông nhất định phải nghĩ cách cứu con trai chúng ta!
Ông nhất định phải nghĩ cách đó!!!”
Bà ta nắm lấy tay Hoa Thanh Tùng, không ngừng lắc.
Hoa Thanh Tùng hất mạnh tay ra, tức giận quát lên: “Đừng ồn nữa!”
Bà Hoa nức nở.
“Việc đến nước này, chỉ có thể cầu xin tên họ Lâm đó thôi.”
Hoa Thanh Tùng nói với vẻ mặt không có biểu cảm gì.
“Ý ông là muốn tôi phải tạm nhân nhượng vì lợi ích trước sao…” Bà Hoa hỏi.
“Cứu con trước đi đã.” Hoa Thanh Tùng thản nhiên nói.
Bà Hoa âm thầm nghiền răng, vẫn không nói gì.
*A Lộc!”
“Thưa ông chủ, có gì dặn dò ạ?”
“Lập tức chuẩn bị một món quà lớn, sau đó đến khách sạn Minh Châu!”
“Vâng thưa ông chủ.”
Rất nhanh, xe cứu thương đã lại đi về phía khách sạn Minh Châu.
Lúc này, trong phòng tổng thống khách sạn Minh Châu, Lâm Dương đứng trước cửa sổ sát đất, yên lặng thưởng thức cảnh đêm của Thượng Hải.
Những việc làm của nhà họ Hoa, anh đều biết hét trong lòng rồi.
Mã Hải đã bị người ta dạy dỗ rồi, có điều cũng may vết thương không nặng. Lần này Lâm Dương tới cũng không chỉ là vì chuyện y quán, cũng là để giải quyết kẻ thù của tập đoàn Dương Hoa này.
Nhưng anh không định sẽ dùng tới vũ lực nữa.
Một là bởi vì gần đây bên Quảng Liễu và Nam Phái đã thu hút được sự chú ý của Yến Kinh rồi. Lâm Dương đã sắp xếp tai mắt ở Yến Kinh, tất nhiên biết được tình hình bên đó. Nghe nói đã phái người tới Giang Thành điều tra rồi.
Hai là bởi vì tình thế và hoàn cảnh của Thượng Hải phức tạp hơn trước đây rất nhiều. Nếu anh ra tay sẽ chỉ gây ra phiền phức lớn hơn mà thôi.
Trọng tâm chủ yếu trước mắt của anh vẫn đặt bên Yến Kinh. Trước chuyện này, anh không muốn có thêm quá nhiều kẻ địch.
Đương nhiên.
Anh đến đây không phải là đòi một câu xin lỗi của nhà họ Hoa.
Thứ anh muốn là món nợ nào tính món nợ đó, nên tính thế nào thì phải tính như thế!
Brừ brừ… Brừ brừ…
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cuối cùng nhà họ Hoa vẫn gọi điện thoại tới à?
Lâm Dương đặt ly rượu trong tay xuống, đi tới trước bàn, cầm điện thoại lên.
Nhưng nhìn số máy, lông mày anh lập tức nhíu lại.
Chẩn chừ một lúc, cuối cùng Lâm Dương vẫn nghe máy.
“Anh là Lâm Dương?”
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói lạnh lùng mà ngạo.
mạn.
“Là tôi, anh là ai?” Lâm Dương bình thản hỏi.
Dù anh đã biết đối phương là ai, nhưng anh vẫn phải hỏi như vậy.
“Tôi là người của nhà chính. Còn về tên của tôi thì loại người thuộc gia tộc chỉ thứ như anh không có tư cách được biết, đặc biệt là đứa con hoang như anh.” Người kia lạnh lùng nói.
Nhà chính?
“Con hoang… Là đang nói tôi sao?” Lâm Dương híp mắt, trong đồng tử ngập tràn sát khí.
“Nếu không thì nhà họ Lâm chúng ta còn có mấy đứa con hoang nữa?” Người kia hừ lạnh một tiếng, không hề khách khí, nói: “Nghe nói Giang Thành các người xuất hiện một người tên gọi thần y Lâm. Cấp trêи đã sắp xếp nhiệm vụ cho anh, muốn anh đi tiếp xúc với thần y Lâm đó, thuận tiện điều tra thân phận của anh ta. Nếu có thể thì mời anh ta đến Yến Kinh, hiểu chưa? Phế vật!”
“Tại sao lại tìm tôi2 Anh đã nói tôi là phế vật rồi, anh cảm thấy tôi có thể mời được thần y Lâm sao?” Lâm Dương bình thản nói.
“Sao lại không được? Ai cũng biết vị thần y Lâm, chủ tịch Lâm đó nhìn trúng vợ anh, Tô Nhan. Anh đưa Tô Nhan lên giường anh ta, không phải là có thể leo lên cái cây lớn này.
rồi sao? Làm cho tốt. Cơ hội chỉ có một lần này thôi. Làm tốt thì anh có thể quay về gia tộc chỉ thứ.”
Người kia thản nhiên nói rồi trực tiếp cúp điện thoại…