Tề Anh Tuyết hơi ngờ vực, hỏi: “Anh, có phải anh đã nghĩ ra cách đối phó chúng rồi không?”
Tề Anh Vệ nói: “Anh nghi ngờ linh hồn Ma Thần đã rời khỏi cơ thể Dương Chấn hoặc ngủ say vì nguyên nhân nào đó”.
Nghe thấy thế, Tề Anh Tuyết có vẻ kinh hãi: “Anh nói thật ạ?”
Tề Anh Vệ nói tiếp: “Như anh đã nói trước đó, nếu hắn có thể thỏa sức mượn sức mạnh của Ma Thần, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
“Nếu hắn đã bỏ qua cho chúng ta, tức là hắn cũng kiêng dè nhà họ Tề phía sau chúng ta nên không dám ra tay”.
Nghe Tề Anh Vệ giải thích xong, Tề Anh Tuyết lập tức sáng mắt lên, kích động nói: “Nếu vậy tức là tên khốn đó chỉ đang cáo mượn oai hùm, chứ không hề có chỗ dựa mạnh mẽ ạ?”
Tề Anh Vệ gật đầu: “Trước đó có tin đồn linh hồn Ma Thần đã tỏ thái độ qua cơ thể Dương Chấn, chỉ cần là cao thủ dưới Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong thì đều có thể ra tay với Dương Chấn, nhưng cao thủ trên Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong thì không được”.
“Tuy câu nói này nghe như đang định mượn sức mạnh của cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ để rèn luyện Dương Chấn, nhưng giờ xem ra cũng không phải thế, mà linh hồn Ma Thần đã ngủ say hoặc rời khỏi cơ thể Dương Chấn, nên mới dùng cách này để uy hiếp cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Chỉ cần chúng ta lén tuồn tin này ra ngoài, không cần cao thủ nhà họ Tề ra tay, chắc chắn sẽ có người đối phó với Dương Chấn”.
“Khi đó, em nghĩ hắn và anh em tốt của hắn còn mạng à? Chỉ cần tên khốn đã gieo dấu ấn ma đạo vào đầu anh chết, dấu ấn ma đạo trên người anh cũng biến mất theo”.
Tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chiếc máy bay từ chiến trường ngoài biên giới chậm rãi đáp xuống sân bay.
Ngay sau đó, hai thanh niên lần lượt bước xuống máy bay.
“Cuối cùng cũng về rồi!”
Dương Chấn nói với vẻ cảm khái.
Lần này họ đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, cứ tưởng sẽ về nhanh, nào ngờ phải mất tận mấy tháng mới về.