Sau đó anh ta giận dữ hét lên với Tề Anh Tuyết: “Tháo nhẫn của em xuống đi!”
Lúc này Tề Anh Tuyết mới hoàn hồn, cô ta tháo nhẫn xuống với vẻ không nỡ.
“Đây là mọi thứ của anh em chúng tôi”.
Tề Anh Vệ vội đưa hai chiếc nhẫn cho Dương Chấn.
Dương Chấn nhíu mày, không biết hai chiếc nhẫn này có tác dụng gì.
Sau khi thấy Tề Anh Vệ đưa nhẫn cho Dương Chấn, đám người Liễu Như Yên đều có vẻ kinh hãi.
Thậm chí trong mắt họ còn có vẻ thèm thuồng.
Tuy Dương Chấn không biết hai chiếc nhẫn này là gì, nhưng cũng có thể nhận ra vài điều từ phản ứng của đám người Liễu Như Yên.
Lúc này, Đỗ Trọng bước tới, nói nhỏ với Dương Chấn: “Chiếc nhẫn này là bảo vật chứa đồ vô cùng hiếm có ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ những nhân vật quan trọng trong các thế gia hàng đầu mới có cơ hội sở hữu”.
“Nó được gọi là nhẫn chứa đồ, người đeo có thể bỏ hết bảo vật của mình vào nhẫn”.
Sau khi nghe Đỗ Trọng giải thích, mắt Dương Chấn lập tức sáng lên.
Đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến loại nhẫn thần kỳ như thế.
Tức là trong nhẫn của Tề Anh Vệ và Tề Anh Tuyết có tất cả đồ quý giá nhất của họ à?
“Cút đi!”
Dương Chấn cất nhẫn đi, tức giận quát với hai người.
Nghe thấy thế, hai người như được ân xá, quay người định rời đi.
“Khoan đã!” Đúng lúc này, Mã Siêu chợt nói.