Về tính xác thực của lá thư nặc danh, bây giờ không phải lúc để điều tra.
Hơn nữa số lượng tinh hạm người Incyte cử tới đúng là không nhiều lắm. Đến giờ chúng cũng chỉ đưa ra một lá thư nặc danh, có lẽ thực sự không dám phát động tấn công.
Việc cắt đứt nguồn tin tức bị lộ cũng có cái lợi, nhỡ đâu thư nặc danh là giả, chúng bịa lá thư này thì cũng có thể bịa thêm lá khác, điều này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của những người ra quyết sách ở các hành tinh.
Vì thế, trước ba giờ chiều, tín hiệu tivi của toàn bộ thiên hà bị cắt, một dòng chữ màu đỏ hiện trên trang lối vào tinh võng.
“Giai đoạn đặc biệt, đừng nghe hay lan truyền bất kỳ tin đồn nào! Hãy tin vào sự bảo vệ của quân đội, họ sẽ ngăn chặn bọn xâm lược!”
—
Vào ngày thứ ba sau khi thiên hà ngừng phát sóng, ở biên giới một vùng đất, người Incyte cuối cùng đã đến.
Một hàng tinh hạm lần lượt bay lượn trong biên giới, chỉ huy đội quân đồn trú đang truyền lời cảnh báo bằng nhiều ngôn ngữ thông qua sóng điện tử.
“Bất kỳ tinh hạm, vũ khí, vật thể không xác định, v.v. tiến đến rìa biên giới sẽ bị coi là cố ý xâm lược, hãy rời đi ngay lập tức! Nếu không chúng tôi sẽ phát động phản công!”
Nơi xa, những chiếc tinh hạm hình con rết tụ tập đen nghìn nghịt, thoạt nhìn giống như một đám sâu bọ đáng sợ.
Tinh hạm của chúng chạy rất nhanh, nhưng tinh hạm quá dài cũng cực kỳ dễ bị tiêu diệt, sức chiến đấu cũng không mạnh.
Lời cảnh cáo được lặp lại hai lần, tinh hạm đang chạy ở xa từ từ dừng lại.
Một lát sau, một làn sóng điện từ truyền về.
Tư Hạ Phổ mặc quân phục đứng trong khoang điều khiển.
Sóng điện từ của chúng sử dụng ngôn ngữ thông dụng của thiên hà này, cấp dưới báo cáo với Tư Tuân: “Chúng bảo muốn đàm phán.”
Tư Hạ Phổ hừ lạnh nói: “Chỉ dựa vào chúng có tư cách gì mà đàm phán? Cũng không xem lại bản thân thế nào, chúng tôi từ chối đàm phán.”
Ông ta tự gửi sóng điện từ, thêm dòng chữ “không có tư cách” vào luôn.
Chẳng mấy chốc, người Incyte trả lời lại.
“Chúng tôi đánh rơi một thứ cực kỳ quan trọng, hy vọng mọi người sẽ trả lại cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ có biện pháp mới.”
Trong lòng Tư Hạ Phổ hơi chùng xuống, quả nhiên Tư Tuân nói đúng rồi, chúng nhắm vào Nguyễn Thu, chắc chắn mấy ngày trước chúng chính là người cố ý tung tin ra.
Có cấp dưới ngờ vực: “Rơi thứ gì? Chẳng lẽ lần xâm lược thất bại trước còn sót lại thứ gì sao?”
Ví dụ như các linh kiện tinh hạm của người Incyte, tài liệu nghiên cứu khoa học gì đó? Chưa kịp mang đi chăng?
Người cấp dưới nhìn Tư Hạ Phổ, chờ quyết định của ông ta.
Vẻ mặt Tư Hạ Phổ vẫn khinh thường: “Đồ vô dụng! Chúng đã ẩn nấp ở đây không biết bao lâu, nếu thật sự bỏ lại thứ gì thì chúng đã lấy lại rồi. Cần gì chờ đến bây giờ? Chúng chỉ lấy cớ cho hành vi của chúng thôi.”
Cấp dưới nghe xong thấy rất có lý, tiếp tục phát sóng điện từ.
“Lý do này không có căn cứ, bên tôi sẽ không liên lạc nữa. Nếu nửa tiếng sau vẫn chưa rời đi thì chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp mới.”
Khoảng năm phút sau, Tư Hạ Phổ nhận được câu trả lời khác.
“Xin lỗi, chúng tôi cần thời gian thảo luận. Nếu tình báo sai, chúng tôi sẽ rời đi. Xin đừng nóng vội.”
Tư Hạ Phổ đọc nội dung của sóng điện từ hai lần và nói: “Hãy để mắt đến chúng.”
Cùng lúc đó, Nguyễn Thu đang ở trong phòng sách của Tư Tuân.
Cuộc trò chuyện giữa Tư Hạ Phổ và người Incyte được truyền lại từng chữ một.
Nguyễn Thu siết chặt vạt áo, an tĩnh ngồi một bên.
Rơi đồ? Trả lại? Lời lẽ có lý chẳng sợ của người Incyte khiến cậu thấy tức giận.
Chúng rõ là kẻ xâm lược, khi sử dụng chủng tộc khác làm năng lượng và chất dinh dưỡng, có bao giờ hỏi ý kiến của họ không?
Tập Uyên cũng ở trong phòng sách, sắc mặt cũng âm trầm: “Ăn nói nhảm nhí! Giết bọn chúng đi!”
Tư Tuân bình tĩnh nói: “Đương nhiên, chúng có gan tới thì đừng hòng sống sót rời đi.”
Nếu giờ phút này là quân đội Liên Minh trấn giữ biên giới, y đã ra lệnh chủ động tấn công rồi.
Phong cách của Tư Hạ Phổ khác với y, ông ta thận trọng hơn, không muốn hành động hấp tấp.
Nguyễn Thu vẫn im lặng mãi thôi, những lời của người Incyte khiến cậu nhớ đến nhật ký của Tư Huỳnh.
Cha cậu đã hỏi liệu có thể đình chiến nếu anh chết hay không.
Nhưng Tư Huỳnh không đồng ý điều đó.
Nguyễn Thu vẫn nhớ Tư Huỳnh nói rằng một vật ký sinh mất đi vật chủ sẽ chỉ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo thôi.
Cậu lặp đi lặp lại những lời này trong lòng mới thấy dễ chịu hơn đôi phần.
Người Incyte là những kẻ sống ký sinh vào những chủng tộc khác, chúng không có tinh thần lực, bèn nghĩ cách cướp đi tinh thần lực của người khác.
Cha cậu không sai, tộc của anh cũng không sai.
Và cậu may mắn hơn, cậu có rất nhiều người bảo vệ cậu.
Cậu đã xem tin tức vài người trước, may mà không gây hậu quả nghiêm trọng.
Nguyễn Thu lặng lẽ hít sâu một hơi, chịu đựng nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng.
Phòng sách nhất thời yên tĩnh, Tập Uyên đến bên Nguyễn Thu ngồi xổm xuống.
Hắn nắm lấy tay Nguyễn Thu, vuốt thẳng đầu ngón tay đang cuộn tròn của cậu, dịu giọng hỏi: “Mệt không em? Về ngủ một lát nhé?”
Khi tỉnh dậy đã là giờ ăn tối nên Nguyễn Thu sẽ không cần lo lắng những chuyện ngoài kia nữa.
Nguyễn Thu lắc đầu. Dưới sự vỗ về của Tập Uyên, cậu càng không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cậu cúi người đến gần Tập Uyên, cả người cứ thế hướng về phía hắn.
Tập Uyên thuận thế ôm cậu vào lòng, đi đến sô pha trong góc ngồi xuống.
“Đừng sợ.” Hắn dịu giọng nói, “Có anh ở đây rồi.”
Nguyễn Thu nhỏ giọng “dạ” một tiếng, ôm Tập Uyên vùi vào trong ngực hắn.
Cả ngày nay Nguyễn Thu gần như ở trong phòng sách.
Cuộc xâm lược lần này có liên quan đến cậu, cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào, như thế sẽ khiến cậu an tâm hơn.
Phía bên kia, trong tinh hạm.
Vài người Incyte đang thảo luận, một người trong đó nói: “Chúng ta có nên tấn công luôn không? Phần thắng không lớn.”
Chúng không tìm được thiên hà Tanda thứ hai, cũng không có chuẩn bị đầy đủ, chỉ dựa vào sức chiến đấu nhỏ bé này thì chưa chắc bọn chúng có thể công phá được lớp phòng ngự của biên giới.
“Người giúp đỡ chúng tôi cũng mất liên lạc,” Một người Incyte cầm máy liên lạc trong tay, gã cúi đầu, “Xin lỗi, nhiệm vụ của tôi lại thất bại.”
Gã chính là người đã gửi lời xin giúp đỡ tới hành tinh mẹ và người ở hành tinh mẹ đã đáp lại, đồng thời tìm ra đồng bọn trên phi thuyền của gã và cứu họ ra.
Ẩn nấp trong thiên hà này lâu đến vậy, gã cùng đồng bọn có không ít mối quen biết, còn sót lại một ít người chưa bị quân đội đào ra, có thể lợi dụng.
Song cách để lộ thân phận của Nguyễn Thu đã không thành công như mong đợi.
Đối phương đồng ý gửi thư nặc danh, nhưng chỉ có vậy thôi, không chịu lan truyền tin tức khắp tinh võng vì sợ bị quân đội nhắm tới.
Ấy vậy mà không ngờ quân đội hành động quá nhanh… Bao gồm cả quân đội Liên Minh, vài thống lĩnh đều cắt tín hiệu tivi của hành tinh mình.
Có người kinh sợ: “Tại sao họ lại bảo vệ một đứa con lai chứ?”
Dòng máu của chủng tộc khác chảy trong cơ thể Nguyễn Thu, đây là một trong những nguyên nhân dẫn đến thiên hà bị xâm lược. Tuy mẹ cậu là một thượng tướng chiến công hiển hách, nhưng cậu chỉ là một học sinh bình thường.
Người Incyte không sao hiểu nổi, cũng như chúng không thể hiểu tại sao thủ lĩnh tinh tặc cũng bảo vệ Nguyễn Thu.
Bầu không khí nhất thời cứng đờ, từng phút từng giây đang trôi qua. Đến khi có người lên tiếng: “Chúng ta còn một cách cuối cùng.”
Có vẻ có người không đồng tình, cau mày hỏi: “Lắp ráp phi thuyền sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, anh nắm chắc được bao nhiêu? Chúng ta không có cơ hội phạm sai đâu.”
“Tôi đã nghiên cứu tất cả vũ khí và máy móc trên hành tinh chính, tỷ lệ thành công của phi thuyền là trăm phần trăm.” Người Incyte vừa đề xuất nói, “Hiện tại có hai mục tiêu, hành tinh chính và hành tinh Griffin.”
Máy dò của chúng không dò ra gì cả, hành tinh chính và hành tinh Griffin là hai nơi Nguyễn Thu có thể sẽ ở.
“Chúng ta không có nhiều nguồn năng lượng đến thế, cũng không đủ nhân lực đi tới hai tọa độ cùng một lúc.”
“Nếu là thất bại, nguồn năng lượng duy nhất còn sót lại của hành tinh mẹ sẽ không còn nữa.” Có người không đồng ý, “Cách này quá mạo hiểm.”
“Giờ về cũng chỉ còn nước chờ chết thôi,” Một người khác phản bác.
Đến giờ thì họ đành phải được ăn cả ngã về không thôi, liều chết cũng quyết đoạt cho bằng được “chất dinh dưỡng” về.
Sau thất bại mười năm trước, chúng cạn kiệt năng lượng, sức mạnh giảm hẳn đi, cũng không tìm ra thiên hà nào phù hợp hơn.
Nếu chúng bỏ cuộc, chờ chúng chỉ có chết dần chết mòn.
Cuối cùng, chỉ huy trong khoang điều khiển quyết định: “Đến hành tinh chính đi.”
Trên tinh võng có thể tìm ra học viện mới của Nguyễn Thu, có lẽ họ sẽ đến đó.
Dẫu Nguyễn Thu không ở hành tinh chính thì Tư Tuân cũng ở đó, y là người thân của Nguyễn Thu.
Chúng bắt sống Tư Tuân thì chắc chắn Nguyễn Thu sẽ xuất hiện cùng Bạch Điểu.
“Sức chiến đấu và mức phòng thủ của hành tinh chính thế nào?”
Một người Incyte trả lời: “Yếu nhất.”
Chúng có đồng bọn bị bắt trên hành tinh chính. Nhưng quân Liên Minh quá bí mật nên chúng không biết có tinh tặc tham gia trong đó.
Chỉ có quân Liên Minh bảo vệ, hành tinh chính đúng là yếu nhất.
Giờ thì chỉ còn mỗi cách này thôi.
♫♥♫♥
Bảy giờ mười phút tối.
Mười lăm phút đã trôi qua, phi thuyền của người Inset vẫn đứng yên.
Chúng không tiếp tục đến gần, cũng không rời đi, cứ thế mà giằng co.
Tư Hạ Phổ nói trong cuộc gọi: “Chúng ta đợi nhiều nhất là năm phút. Nếu chúng vẫn chưa rời đi thì đừng hòng chạy.”
Ông ta dần mất kiên nhẫn, thật sự không chờ nổi đến nửa giờ.
Liên lạc với vài chỉ huy quân đồn trú, từng người một đồng ý.
Tư Hạ Phổ mở hai lọ dinh dưỡng chống mệt mỏi rồi uống hết. Bảng điều khiển trước mặt bỗng phát ra cảnh báo.
“Phát hiện nguồn năng lượng lạ, phán đoán sơ bộ là chiếc tinh hạm loại nhỏ.”
Trong màn hình quan sát, các chiếc tinh hạm hình con rết đang bay nhanh đến.
Đúng là chúng hết kiên nhẫn trước.
Tư Hạ Phổ lập tức ra lệnh: “Bắn đi!”
Làn sóng tinh hạm hình con rết đầu tiên đều là loại nhỏ, sức chiến đấu thấp, nhưng tốc độ nhanh và số lượng nhiều, thành công thu hút sự chú ý của quân đồn trú.
Khi các tinh hạm của người Incyte lần lượt bị hạ, Tư Hạ Phổ cảm thấy có gì đó khong ổn, bất an trong lòng.
Sau đó, ông ta nhận được tin mới nhất.
“Thống lĩnh! Chúng đang rời đi!”
Một ánh sáng trắng chợt lóe lên trong vũ trụ phía xa.
Luồng ánh sáng trắng tiếp tục lan rộng, lờ mờ hình thành một vết nứt, lượng lớn tinh hạm tụ tập gần vết nứt.
Tư Hạ Phổ quá quen với vết nứt này, đây là điểm chuyển tiếp mở bằng phi thuyền năng lượng.
“Ngăn chúng lại!” Tư Hạ Phổ gằn giọng.
Chúng không muốn đi mà là muốn đến.
Một đội tinh hạm của quân đội đồn trú xuất hiện từ bên hông vừa bay về phía điểm nhảy vừa bắn những viên đạn pháo nhằm tấn công từ xa kẻ thù gần điểm nhảy.
Song điểm nhảy đã hình thành, vài tinh hạm hình con rết tiến vào.
Thời điểm quan trọng, Tư Hạ Phổ yêu cầu cấp dưới gửi tin khẩn cấp.
“Thông báo cho hành tinh chính trước!”
Những ngày gần đây, quân đội mọi nơi trên hành tinh đi tuần tra khắp nơi nên họ cũng có thể đối phó với những trường hợp khẩn cấp.
Nhưng nếu mục tiêu của người Incyte là hành tinh chính… Quân đội Liên Minh cũng tham gia tuần tra, giờ e là không còn nhiều người ở cạnh Tư Tuân và Nguyễn Thu.