Sau đó, thầy giáo giới thiệu về hai chủng tộc ngoài thiên hà ta đã tiếp xúc.
Một là đến từ thiên hà Tanda lân cận, nơi có chủng tộc thông minh và bề ngoài giống con người, không có tinh thần lực, cần sử dụng năng lượng đặc biệt để điều khiển tinh hạm, thể chất cường tráng.
Thiên hà Tanda đã cạn kiệt tài nguyên do khai thác quá mức, đã có ý đồ xâm chiếm thiên hà này hơn mười năm trước nhưng đều thất bại.
Mẹ của Nguyễn Thu – Tư Huỳnh đúng là đi bán muối trong trận chiến đó. Sau khi thất bại, người Tanda đã vứt bỏ quê hương của mình và trốn đến các thiên hà xa hơn.
Một chủng tộc ngoài thiên hà khác càng bí ẩn hơn, không có nhiều hình ảnh và tư liệu.
Họ cũng không có tinh thần lực, bề ngoài giống như một loại sinh vật biển nào đó kết hợp với côn trùng vỏ cứng, điều khiển tinh hạm dài hẹp giống như con rết, hành động linh hoạt.
Chủng tộc này chưa bao giờ giao tiếp trực tiếp với thiên hà này, tạm thời đặt tên là người Incyte.
Lúc trước khi người Tanda tấn công, người Incyte cũng ở trong đó, nhưng vì ngoại hình và vẻ ngoài tinh hạm của họ thật sự quái dị, nên ban đầu chúng bị nhầm với một số loại tinh thú được người Tanda thuần hóa, hoặc thứ gì đó tương tự.
Về sau tiếp xúc nhiều hơn, có người phát hiện hai bên rất có thể là quan hệ hợp tác, vũ khí của người Incyte càng tân tiến hơn, chẳng qua sức chiến đấu không đủ bền vững nên cần người Tanda hỗ trợ.
Thiên hà của người Incyte dường như xa xôi hơn, nên không tìm thấy thêm thông tin nào nữa.
Trong trận chiến mô phỏng, các đội của học sinh cần đánh bại liên tiếp hai chủng tộc ngoài thiên hà.
Thầy giáo giảng một số việc cần chú ý và nhược điểm của đối thủ, nhắc nhở học sinh phân công chiến đấu.
Nhưng thầy giáo không nói nhiều, chỉ nhắc vài câu thôi.
Phương pháp giảng dạy mà học viện Harlem quen nhất là tích lũy kinh nghiệm từ thực chiến.
Nguyễn Thu ghi chép rất nhiều, định mang về để tối nay ôn lại.
Sau khi tan học, cậu nghĩ đến Tập Uyên bèn vội vàng thu dọn tập vở chuẩn bị đến nhà ăn, ăn trưa xong lại vội vã trở về.
Cậu và cặp song sinh bước ra khỏi lớp, trông thấy Tư Thuần đang đứng phía trước hành lang.
Thấy Nguyễn Thu xuất hiện, Tư Thuần lập tức đi về phía cậu, vẻ mặt như miễn cưỡng lắm.
Nguyễn Thu không muốn để ý cậu ta nên quay đầu rời đi, Tư Thuần đi theo phía sau: “Ê! Chờ đã, tôi đến nhà ăn với cậu.”
Lần trước cậu ta bị cặp song sinh đánh dã man nên vẫn còn bóng ma tâm lí, không dám đến quá gần.
Dọc đường có không ít người nghe tiếng Tư Thuần to nhất nên liếc mắt nhìn sang, Nguyễn Thu không muốn bị người ta nhìn bèn dừng bước hỏi: “Cậu có việc gì?”
Tư Thuần cũng dừng lại, giữ một khoảng cách, tức giận nói: “Bộ cậu tưởng tôi muốn đi theo cậu lắm hả… Tại cha tôi yêu cầu tôi bảo vệ cậu trong học viện chứ bộ.”
Bên cạnh Nguyễn Thu có cặp song sinh, thực tế không cần Tư Thuần bảo vệ, nhưng sự xuất hiện của Tư Thuần càng đại diện cho thái độ của Tư Hạ Phổ.
Tư Tuân nói học viện có thể sẽ có tinh tặc trà trộn vào, mong Tư Hạ Phổ điều tra kỹ càng.
Tư Hạ Phổ không muốn ra quân ồ ạt, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng xấu, nên chỉ tiến hành điều tra âm thầm, hơn nữa bảo Tư Thuần đi theo Nguyễn Thu.
Như thế cũng khiến Tư Tuân yên tâm hơn, nếu Nguyễn Thu gặp nguy hiểm thì cũng có con trai của thống lĩnh.
Nguyễn Thu mở miệng, từ chối ý tốt của cậu ta: “Cảm ơn, nhưng tớ không cần.”
Thái độ của cậu rất cứng rắn, dẫn theo cặp song sinh rời đi.
Tư Thuần không muốn bỏ cuộc, Tư Hạ Phổ đã cảnh cáo cậu ta bất kể thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Cậu ta đành đổi cách, đi theo ba người Nguyễn Thu từ xa, đến nhà ăn rồi chọn chỗ ngồi có thể nhìn thấy Nguyễn Thu.
Đến khi Nguyễn Thu về ký túc xá, Tư Thuần cũng đi theo một đoạn đường.
Nguyễn Thu nhập học muộn nên ký túc xá bị sắp xếp ở tít sâu trong cùng, học sinh ra vào cũng ít hẳn.
Tư Thuần đi qua hành lang ngoài trời, chợt cảm thấy lạnh thấu xương.
Loại cảm giác này giống như có người đang âm thầm nhìn chằm chặp vào cậu ta vậy, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi rắn, bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng bẻ gãy cổ cậu ta.
Tư Thuần lạnh cả sống lưng, bước chân cứng đờ không nhúc nhích nổi, kinh khiếp không thôi nhìn xung quanh.
Xung quanh chẳng có ai cả, Nguyễn Thu và cặp song sinh đã vào ký túc xá.
Không hiểu sao cậu ta không dám đi về trước nữa, xoay người không hề quay đầu lại bỏ chạy.
Khi Nguyễn Thu mở cửa ký túc xá ra, Tập Uyên đang đứng ngay cửa, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn cậu.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì cả, thoạt trông thờ ơ, nhưng Nguyễn Thu lại cảm thấy phía sau hắn hình như có một cái đuôi đang vẫy vẫy.
Tập Uyên ôm cậu: “Sao về trễ vậy em?”
Lúc tan học Nguyễn Thu vẫn đang ghi chép, trên đường nói đôi ba câu với Tư Thuần, cũng đâu chậm trễ bao nhiêu.
Nhưng Tập Uyên miễn cưỡng xem như là một người bệnh, cảm xúc không ổn định là chuyện bình thường.
Nguyễn Thu để hắn ôm mình, hai tay ôm mặt hắn: “Anh à, anh khỏe hơn chưa?”
Tập Uyên “ừm” một tiếng, nhắm mắt lại nghe mùi hương của Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu kéo hắn ngồi trên sô pha, lấy ra chiếc bánh ngọt nhỏ mang từ nhà ăn về.
Tập Uyên nhìn chằm chằm bánh ngọt nhỏ, không ăn hết trong một miếng mà chỉ cắn một miếng nhỏ, sau đó đặt lên tay Nguyễn Thu rồi ăn từng miếng từng miếng một.
Nguyễn Thu hết sức kiên nhẫn, luôn chú ý đến trạng thái của hắn, đồng thời cũng lo lắng hỏi: “Không có thuốc ức chế nên nghiêm trọng hơn sao?”
Tập Uyên im lặng một lát: “Không nghiêm trọng.”
Trong khoảng thời gian này, trái lại hắn đã chuyển biến tốt hơn rồi, chỉ là chuyển biến tốt không có nghĩa là khỏi hẳn.
Hồi sáng hắn liên lạc với Khang Song Trì và Lê La, Khang Song Trì muốn đưa thuốc ức chế nhưng bị hắn cự tuyệt.
Lê La thì không quá lo lắng, nghe Tập Uyên miêu tả thì lần này hắn bị bệnh khác với trước kia.
Đối mặt với Nguyễn Thu, hắn không còn cáu kỉnh dễ giận nữa mà phản ứng hoàn toàn khác.
Lê La tin rằng đây mới là trạng thái phát bệnh thật sự của hắn, cáu kỉnh dễ giận chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Còn nguyên nhân cụ thể, Lê La rất hy vọng rằng Tập Uyên sẽ đưa Nguyễn Thu về, như vậy cô mới có thể tiến hành nghiên cứu chuyên sâu hơn và tìm ra cách chữa bệnh cho Tập Uyên.
Lê La trong máy liên lạc rất kích động, lộ ra sự nhiệt tình nghiên cứu: “Thủ lĩnh, anh tìm cơ hội cướp người về đi, chúng tôi lập tức tới chi viện cho anh…”
Tập Uyên lười đáp lại, trực tiếp cúp ngang.
Nguyễn Thu thở dài: “Sau này nếu có cơ hội, em sẽ nhờ cậu tìm bác sĩ tốt nhất khám cho anh.”
Mấy bác sĩ đến từ hành tinh chính lần trước đúng là rất giỏi, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến tinh thần lực của cậu tăng lên bất thường.
Tập Uyên hừ lạnh nói: “Không cần.”
Nguyễn Thu coi như không nghe thấy, hôn hắn một cái: “Anh ngủ trưa với em nha.”
Sắc mặt Tập Uyên dịu đi, ôm cậu: “Được.”
Hai ngày sau, trạng thái của Tập Uyên ổn định, không mất kiểm soát nữa.
Trong giờ giải lao buổi chiều, Nguyễn Thu lại nhận được tin nhắn của Tư Tuân.
[Dạo này học hành thế nào rồi?]Có lẽ Tư Tuân cũng biết Nguyễn Thu sắp tham gia khảo hạch nên hỏi thăm tình hình.
Nguyễn Thu thật thà trả lời, nói sẽ thành lặp một đội với cặp song sinh.
Ba người vẫn có thể tham gia khảo hạch, nhưng số lượng hơi ít thôi, Nguyễn Thu lo cặp song sinh không phối hợp được với các học sinh khác nên không nhận những lời mời khác.
Sau khi đọc tin nhắn, Tư Tuân tắt máy liên lạc.
Vũ trụ đầy sao ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, tinh hạm đang chạy cực nhanh.
Đường Khiêm đứng bên cạnh hỏi: “Thưa ngài, ngài không nói cho cậu chủ nhỏ biết ngài sẽ đến học viện sao?”
Tư Tuân cầm một sấp tài liệu trên bàn lật xem: “Nói cho nó biết, để nó giấu đi thằng bạn trai kia à?”
Tập Uyên có phần nằm ngoài dự đoán của y, thế mà vài ngày rồi vẫn không có động thái gì.
Hắn ẩn nấp, học viện không tìm thấy ai, nên cũng sẽ không tăng cường cảnh giác.
Đường Khiêm không nói nữa, nhận ấm nước trong tay người hầu rồi rót thêm trà vào tách trà.
Ông cảm thấy Tư Tuân của bây giờ rất mâu thuẫn.
Tư Tuân đương nhiên không thích Nguyễn Thu ở bên một tên tinh tặc, cũng lo Nguyễn Thu sẽ bị lừa gạt, nhưng tất cả các phương pháp xử lý của y đều theo hướng ôn hòa.
Có lẽ có vết xe đổ của Tư Huỳnh, Tư Tuân sẽ thỏa hiệp khi đối mặt với Nguyễn Thu, không mong muốn Nguyễn Thu vì điều này mà xa cách y.
Nhưng Đường Khiêm cũng biết, nếu Tập Uyên làm hại Nguyễn Thu, Tư Tuân chắc chắn sẽ không chút do dự giết chết hắn bằng bất cứ thủ đoạn nào và mất bao lâu đi chăng nữa.
Theo tốc độ của tinh hạm, sáng mai sẽ đến hành tinh Harlem.
Mấy lần trước mở bước nhảy lượng tử đều bị mấy cơ quan báo chí ở hành tinh chính đưa tin, dân chúng đều phản đối, cho rằng Tư Tuân quá đỗi xa xỉ.
Nếu như lần này mở nữa thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu, dưới sự khuyên nhủ của mấy nghị viên, Tư Tuân đành bỏ suy nghĩ mở bước nhảy lượng tử.
Mấy phi thuyền của quân Liên Minh vẫn theo sát hộ tống, sau khi di chuyển mười sáu tiếng thì cuối cùng cũng sắp đến hành tinh Harlem.
Cùng lúc đó, Nguyễn Thu vừa tan học.
Cậu ăn trưa với cặp song sinh ở nhà ăn xong, đang trở về ký túc xá thì bị một người đàn ông mặc đồ giáo viên chặn lại.
Người này nhận ra Nguyễn Thu, còn gọi chính xác tên của cậu, Nguyễn Thu ngờ vực: “Có việc gì không ạ?”
Dáng dấp của gã xa lạ, cười nói: “Tôi là trợ lý mới tới, thầy Lý bảo tôi tới tìm cậu để đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra sức khỏe, ông ấy bảo là thống lĩnh Tư sắp xếp.”
Vài ngày trước, Nguyễn Thu quả thực lo lắng vì tinh thần lực tăng lên bất thường, Đường Khiêm dẫn bác sĩ đến kiểm tra cho cậu rồi.
Chuyện này người khác không biết, chẳng lẽ Tư Tuân nói cho Tư Hạ Phổ, để nhờ ông ta hỗ trợ kiểm tra lại cho mình hả?
“Được.” Nguyễn Thu gật đầu, đi theo người trước mắt đến phòng y tế, cặp song sinh cũng theo sát sau.
Người đó lại nói: “Cậu cứ đi theo tôi là được rồi, không cần dẫn người khác theo đâu.”
Song chính những lời này khiến Nguyễn Thu cảm thấy kỳ lạ, cậu bình tĩnh nói: “Không sao, họ luôn ở bên tôi.”
Vẻ mặt người đó do dự, nhưng nhanh chóng giấu đi: “Được, ngài đi theo tôi.”
Ký túc xá cách phòng y tế khá xa, Nguyễn Thu đi theo sau gã, phát hiện mình đang đi trên con đường vắng người nhất.
Cậu bất an trong lòng, gần như phản ứng trong vô thức lặng lẽ mở máy liên lạc, gửi tin nhắn cho cả Tư Tuân và Tập Uyên.
[Anh, có người muốn đưa em đến phòng y tế, nhưng em thấy anh ta hơi là lạ.] [Cậu ơi, thống lĩnh Tư có nói tìm người kiểm tra sức khỏe cho con với cậu không?]Nguyễn Thu cũng nhân tiện gửi tin nhắn cho Đường Khiêm và thầy giáo, đi chậm lại, đi song song với Bắc Tuyết phía sau.
Chưa đến phòng y tế thì Nguyễn Thu đã dừng bước: “Thôi, tôi không đi đâu.”
Người đó quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Cậu còn việc gì khác sao?”
“Vâng,” Nguyễn Thu bình tĩnh nói: “Tôi chợt nhớ ra mình phải về ký túc xá, tôi không bị bệnh, không cần kiểm tra.”
“Nhưng bác sĩ đang đợi mà,” Người đó nhìn thoáng qua cách đó không xa, rồi như sờ sờ cổ tay của mình, tiếp tục cười nói: “Sắp đến rồi, kiểm tra sức khỏe nhanh thôi mà.”
Nguyễn Thu càng chắc chắn người này có vấn đề, nhưng gần đó có một con đường nhỏ, nhất thời không có ai đi qua cả.
Cậu không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, lập tức cùng cặp song sinh rời đi.
Người đó tức khắc nóng nảy, bước tới ngăn Nguyễn Thu.
Bắc Tuyết đã sớm mất kiên nhẫn, hơn nữa Nguyễn Thu tỏ ra chống cự vì không muốn đến phòng y tế. Thế là cô trực tiếp ra tay, nắm lấy cổ tay người đó vặn ngược ra sau, sau đó đá gã.
Bản lĩnh của gã cũng không kém nên dễ dàng né được, gã không thèm giả vờ tươi cười nữa, “Chậc” một tiếng: “Thật phiền mà.”
Lúc này, từ đâu xuất hiện năm, sáu gương mặt xa lạ, nhanh chóng vây quanh ba người.
Họ rõ ràng được huấn luyện bài bản, có mục tiêu rõ ràng.
Cặp song sinh che trước mặt Nguyễn Thu, móc khẩu súng ion luôn mang theo bên mình ra.
Súng ion bắn đạn năng lượng, không nguy hiểm tính mạng nhưng có thể trì hoãn một lúc.
Nguyễn Thu thoáng thấy một người giơ một loại máy móc nhỏ lên và xịt một làn khói về phía họ.
Cậu vội lấy tay áo che miệng mũi, nhắc nhở: “Cẩn thận thuốc mê!”
Làn khói dày đặc thật sự là thuốc mê, còn trộn lẫn với bụi lạ, không khí xung quanh trở nên đông cứng, giọng nói dường như không cách nào xuyên thủng.
Cặp song sinh vẫn đang cố thủ, ngăn cản tất cả những ai muốn tới gần, ý thức của Nguyễn Thu dần dần trở nên mơ hồ, nghe một người trong đó nói: “Mau lên! Quân Liên Minh sắp tới rồi!”
Họ thật sự đã chọn một thời cơ tồi tệ nhất, song mũi tên đã lên dây, nếu bỏ cuộc thì không biết đến bao giờ mới có cơ hội nữa.
Ba chiếc đang phi thuyền tàng hình bay trên bầu trời sẵn sàng chi viện mọi lúc.
Từ lúc lừa Nguyễn Thu tới bây giờ chỉ mới qua vài phút, một khi thành công, họ sẽ lập tức mang theo người rời khỏi học viện, giấu ở nơi đã chuẩn bị sẵn.
Thuốc mê vẫn chưa tiêu tan, thân thể cặp song sinh sắp đổ gục.
Có người lấy dây thừng ra, định trói Nguyễn Thu lại.
Vào lúc này, Khang Song Trì phát hiện ra phi thuyền tàng hình gần đó.
Cậu ta lập tức gửi tọa độ cho Tập Uyên, hỏi hắn có ra tay hay không.
“Thực lực của đối phương tạm thời chưa rõ,” Khang Song Trì nói: “Nếu chúng ta can thiệp, chúng ta cũng sẽ bị bại lộ.”
Bên kia máy liên lạc, giọng nói lạnh băng của Tập Uyên truyền đến: “Giết bọn chúng đi.”
Hắn chạy về phía tọa độ Khang Song Trì gửi, mở một giao diện khác của máy liên lạc.
Giao diện là bảng điều khiển phòng thủ của học viện Harlem, không biết tại sao mà phi thuyền tàng hình đã đi xuyên qua tuyến phòng thủ của học viện, nhưng cảnh báo không hề phát ra.
Tập Uyên tìm thấy nút kích hoạt báo động và nhấn xuống không chút do dự.
Bên trong phi thuyền tàng hình, người trong khoang điều khiển luôn báo cáo tình hình: “Tinh hạm của quân Liên Minh đang đến cực nhanh, khoảng năm phút nữa sẽ đến.”
Năm phút là đủ cho họ rồi…
Màn hình quan sát đột nhiên nhấp nháy vài lần, một chấm đỏ xuất hiện ở rìa màn hình.
“Phát hiện phía trước có nguồn năng lượng lạ, phán đoán sơ bộ là một tinh hạm nhỏ, tạm thời chưa đoán được cấp độ vũ trang.”
Hai chiếc phi thuyền khác cũng phát ra tiếng báo động, một chiếc tinh hạm vỏ ngoài đen kịt kỳ lạ quỷ quái xuất hiện trong tầm nhìn.
“Sao lại thế này? Chúng ta bị phát hiện rồi sao?” Người trong khoang điều khiển cau mày, “Những người này là ai?”
Không phải quân Liên Minh, cũng không phải quân đồn trú.
Hầu hết các tinh hạm không có bất kỳ logo nào đều đến từ các tổ chức tự do, chẳng hạn như tinh tặc.
“Kệ đi, chắc không phát hiện ra chúng ta đâu.” Một người khác trong cuộc gọi video nói: “Quân Liên Minh cũng sắp tới rồi, càng hỗn loạn càng tốt.”
Bất kể mục đích của tinh hạm này là gì, có thể giúp họ chuyển lực chú ý là được.
Người trên mặt đất nghe vậy cũng thầm mừng vì họ quá may mắn.
Song, ngay sau đó, màn hình quan sát hiển thị rõ ràng, chiếc tinh hạm lạ cũng không bị ngăn cản đi xuyên qua tuyến phòng thủ của học viện, đồng thời mở ra họng pháo hai bên cánh dưới.
Họng pháo nhắm chính xác về phía ba chiếc phi thuyền tàng hình.