Trước mặt toàn bộ nhân viên mà An Tử Yến dám làm vậy với quản lý Thôi, giọng điệu đó làm sao ông nuốt trôi cho được. Ông tức giận bừng bừng, tiếp tục chỉ về hướng An Tử Yến: “Mọi người cũng nhìn thấy đúng không? Không phải tôi không cho cậu ta cơ hội. Là chính cậu ta không biết quý trọng. Không tôn trọng cấp trên thì chẳng cần thiết ở lại công ty nữa. Vài ngày nữa trong hội nghị bàn về việc quảng bá sản phẩm mới, tôi sẽ đề xuất sa thải An Tử Yến với các sếp tổng. Mong mọi người thấy kết quả của cậu ta mà làm việc cho tốt”.
“Quản lý Thôi, ông chỉ tạm thời tiếp quản công việc của Vương tổng. Cứ cho ông muốn sa thải An Tử Yến đi, kiểu gì cũng phải đợi Vương tổng về mới giải quyết được. Bây giờ không được đâu”. Cao Sảng bộc phát. Phùng Phỉ Mông tiếp lời: “Đúng vậy. Chúng tôi có nhìn thấy An Tử Yến làm gì đâu. Quản lý Tôi vô duyên vô cớ tìm lý do sa thải An Tử Yến. Quá đáng”. Những người khác cũng lớn gan phụ hoạ thêm. Biểu cảm của quản lý Thôi như thể muốn ăn thịt người: “Xấc láo. Tôi thấy các cô cậu đi theo cậu ta nên bị ảnh hưởng cả rồi. Nếu không phục, có thể trình đơn từ chức cho tôi!”. Ông nói câu nào, phun nước bọt câu nấy. Di động trong túi ông rung lên: “Sao? Được. Tôi đang ở phòng chăm sóc khách hàng. Tôi sẽ lên ngay”. Ngắt máy, ông lại hung hăng uy hiếp: “Nếu muốn giữ cái ghế, các cô cậu im miệng mà làm việc đi. Bây giờ tôi chính là cấp trên của các cô cậu đấy”. Nói xong, quản lý Thôi liền vội vã rời đi. Chưa được bao lâu, Mạch Đinh và Quách Bình đến. Mạch Đinh sau khi nghe thuật lại chuyện, chỉ muốn lập tức dọn dẹp bàn làm việc. Nếu thật sự An Tử Yến bị sa thải, ông ta chắc cũng không muốn giữ lại thuộc hạ của kẻ thù ở lại bên cạnh rồi.
“Không được. Nếu chúng ta không cùng nhau từ chức tập thể, bộ phận chăm sóc khách hàng đột nhiên tổn thất nhiều như vậy, các sếp tổng sẽ không thể làm ngơ đi”. Phạm Thiểu Quân đề nghị.
“Nhỡ họ không quan tâm, chẳng phải tất cả mọi người đều bị mất việc sao? Mọi người đều cần kiếm tiền. Theo tôi thấy, việc này không có tác dụng gì lớn đâu”. Quách Bình bác bỏ đề nghị của Phạm Thiếu Quân.
“Tìm quản lý Quý giúp đi”.
“Thôi bỏ. Tính tình của quản lý Quý cậu còn không biết sao. Lần đó đứng ra bảo đảm đã là kì tích rồi”.
“Vậy anh nói giờ phải làm sao?”
“Phải xem Yến nghĩ thế nào”.
Ánh mắt mọi người quay về phía An Tử Yến. Mặt hắn lại vô cảm nhìn màn hình máy tính. Mạch Đinh lặng lẽ nhắn tin cho An Tử Yến: [Anh làm gì đó? Nghĩ cách đối phó hả?] [Chơi game] [Đừng mất cảnh giác chứ!]
“Vương tổng xảy ra chuyện. Quản lý Thôi nhất định sẽ nghĩ mọi cách đuổi An Tử Yến đi. Bây giờ ông ta cầm quyền, chúng ta cũng chả có gì nắm được ông ta”.
“Đúng là làm người ta lo lắng đến chết mà”.
“Chẳng qua là cảm thường thôi. Vương tổng nhất định sẽ nhanh chóng trở lại”. Mạch Đinh cũng tham dự nói qua loa. Quách Bình xoa xoa huyệt thái dương: “Không biết. Không liên lạc được với bên đó nên chẳng biết tình hình thế nào. Hơn nữa, tôi cảm thấy…”. Quách Bình không nói nữa.
“Cảm thấy gì?”. Mạch Đinh hỏi. Những người khác cũng im lặng. Mạch Đinh không hiểu sự im lặng này có nghĩa là gì. Câu hỏi được lặp lại thêm lần nữa. Cao Sảng ngẩng đầu lên: “Nhìn bộ dạng quản lý Thôi, dường như chắc chắn Vương tổng sẽ không quay lại nữa”. Có lẽ do giọng nói của Cao Sảng quá mức trầm, khiến Mạch Đinh dựng cả tóc gáy. Cậu cười cười: “Làm sao lại không trở lại. Dù quản lý Thôi biết tin nội bộ, nhưng có thể Vương tổng cần nghỉ ngơi thêm gì đó”. Mạch Đinh cố ý bỏ qua biểu cảm của các đồng nghiệp. Cậu không muốn tiếp nhận. An Tử Yến nên biết chút gì đó mới đúng. Nhưng nếu chuyện thật sự là như vậy, An Tử Yến sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng … liệu con người bản năng của An Tử Yến sẽ xuất hiện không?
“Có lẽ nghiêm trọng hơn”. Phùng Phỉ Mộng lầm bầm nói. Tất cả mọi người đều bần thần. Biểu hiện của quản lý Thôi quá rõ ràng. Ông ta như thể rất có lòng tin, không hề lo lắng đến việc Vương tổng đột nhiên trở về. Cuộc đối thoại của bọn họ ít nhiều bị những người khác nghe được. Toàn bộ phòng chăm sóc khách hàng lâm vào trầm mặc thêm lần nữa.
Ngày họp hôm đó, cả năm vị sếp tổng của các bộ phận đều có mặt đông đủ. Cuộc họp lần này đầu tiên là để khích lệ tinh thần nhân viên trước hôm công bố sản phẩm một ngày. Vì phòng họp không thể chứa hết tất cả nhân viên nên trừ quản lý, những nhân viên khác sẽ theo dõi thông qua máy tính tại phòng làm việc. Mạch Đinh cứng đờ nhập tên và mật khẩu vào máy, hình ảnh bên trong phòng họp hiện lên. Tim cậu đập nhanh. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Những người khác cũng chăm chú nhìn vào màn hình. Mọi người đều biết nguyên nhân quản lý Thôi chọn này hôm nay, chính là vì muốn bêu xấu An Tử Yến trước toàn thể công ty.
– Hết chương 126 –