Cầm gậy trên tay, An Tử Yến lạnh lùng nói: “Anh thấy em đi tin mới là đáng sợ đó”. Mạch Đinh cãi lại: “Bởi vì lâu rồi ông không có đùa em nữa. Em mới không cẩn thận…”.
“Chuyện như vậy không thể làm thường xuyên được. Phải từng đợt mới có thể thành công”. Ông nội nói vô cùng có kinh nghiệm, lại còn dùng giọng điệu rất đắc ý. Mạch Đinh tức giận càng đá mạnh hơn vào đôi chân giả kia: “Ông nội, ông nên bớt bớt đi!!”. Ông nội chống gậy đứng lên, hơi cử động lên xuống đôi chân vì lúc nãy ngồi xếp chân bị tê: “Ông già rồi, cần tìm chút thú vui đó mà”.
“Không lẽ cháu chính là thú vui?”, Mạch Đinh tổn thương nói. Cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ ông nội không phải là nhìn An Tử Yến trở nên xấu xa. Mà chăng khi còn bé An Tử Yến cũng thường bị ông nội chơi những trò đó nên mới trở nên xấu xa như vậy. Cũng có khi là bởi di truyền chăng?
Trò đùa tàn ác kia khiến Mạch Đinh khôi phục lại nhân vật người phụ nữ nhiều chiện: “Ông nội, ông không biết An Tử Yến đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với cháu đâu. Thật sự có quá nhiều đau khổ không thể nói ra được”. Vừa nghe giống như cậu gặp oan khuất gì lớn lắm. Ông nội cũng quên luôn chính ông mới rồi còn đi lừa Mạch Đinh. Ông quay sang khiển trách An Tử Yến: “Cháu cũng thật là”. Nghe được ông nội đứng lên làm chủ cho mình, trong lòng Mạch Đinh thoải mái hẳn. Những chuyện đau khổ không thể nói ra được đểu có thể nói ra được rồi: “Anh ấy ở công ty làm khó cháu. Xé tài liệu rồi ném lên người cháu. Trước mặt mọi người còn tỏ ra không ưa cháu…”. Sau khi kết thúc một chuỗi dài những câu chuyện đau khổ, An Tử Yến nhàn nhạt bổ sung thêm một câu và một nụ cười đặc trưng: “Sao em không nói luôn anh làm khó em trong phòng làm việc như thế nào?”. Mạch Đinh vừa nghe xong liền đỏ mặt. Ông nội cũng chăm chú nhìn Mạch Đinh: “Nó lại làm chuyện gì nữa?”
Lần này Mạch Đinh không nói, càng không thể nói đang làm việc mà An Tử Yến lại phát tiết được. Cậu nói cho qua: “Chuyện đó cũng không phải là chuyện gấp gáp gì”.
“Đối với em không cần gấp vậy có thể làm thường xuyên phải không?”
“Anh không cần nói, em không muốn nghe!”. Mạch Đinh lại tiếp tục tố cáo:”Ông nội xem đó, cứ thích tìm cháu tra hỏi. Mấy hôm trước chẳng qua là cháu tùy tiện nói mấy câu. Anh ấy liền đá cháu. Bây giờ, mông cháu còn sưng đây này”.
“Mông em sưng là vì chuyện khác đi”.
Lần này ông nội mắng An Tử Yến: “Cháu để nó nói”. An Tử Yến không nói gì nữa. Mạch Đinh cười lạnh. Chỉ có ở trước mặt ông nôi, An Tử Yến mới ngoan hiền thôi. Mạch Đinh tiếp tục lấy lòng ông: “Ông nội, đợi cháu kiếm được nhiều tiền, cháu sẽ đưa ông đi chơi. Có thể chăm sóc ông hằng ngày nữa”. Ông nội nghe xong bật cười, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra:”Cháu đồng ý ở đây với ông già này à?”. Mạch Đinh gật đầu cái rụp: “Đồng ý chứ. So với ở cùng với một số người thì vẫn tốt hơn nhiều”. Cậu gởi ánh mắt kiêu ngạo sang An Tử Yến. Mỗi lần như vậy, Mạch Đinh không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
“Ông phải thật khỏe để đợi các cháu kiếm tiền thôi. Đúng rồi. Lương của các cháu có đủ không? Nếu không thì cứ nói với ông nội. Ông không có cổ hủ giống cái thằng con kia đâu”. Thật ra Mạch Đinh rất muốn nói không đủ nhưng vì ngại bản thân là người chính trực. Nên cậu giả vờ từ chối. Nói chuyện một hồi, Mạch Đinh cảm thấy nên chuyển sang chuyện quan trọng rồi: “Ông nội, cháu đói bụng quá. Trong nhà có bánh ngọt không ạ?”
“Ông không quen ăn đồ ngọt nên không có mua. Ông gọi người đi mua cho cháu”.
“Không cần đâu. Để An Tử Yến đi mua đi ạ. Ngày nào cháu cũng làm việc nhà. Anh ấy chả động chân động tay vào việc gì. Lại không bao giờ mua cái gì cho cháu cả. Thỉnh thoảng cháu cũng muốn anh ấy đi mua đồ”.
“Được. được. Tử Yến, đi mua chút bánh ngọt đi”.
An Tử Yến nghiến răng. Thấy hắn không động đậy, ông lên tiếng: “Có phải ngay đến lời nói của ông già này anh cũng không nghe đúng không. Ôi, ông vì anh làm bao việc, giờ chân không tiện đi mà…”. An Tử Yến cắt ngang lời ông: “Được rồi”. Hắn đứng lên cầm chìa khóa xe. Quay sang phía Mạch Đinh nói ba chữ bằng khẩu hình miệng: Em muốn chết.