.
“Không thể dung túng cho cậu.”
“Cái này sao lại coi là dung túng, cái gì cần làm cũng đã làm, cậu đừng tuyệt tình như vậy chứ.”
“Chớ lôi kéo làm thân với tớ.”
“Ai lôi kéo làm thân với cậu, chúng ta vốn đã thân thiết, cho mượn chép một chút, bằng không sẽ không kịp.”
“Không được, trừ phi.” An Tử Yến cố ý làm khó Mạch Đinh, Mạch Đinh mặt nhăn mày nhíu: “Trừ phi cái gì, nếu lại muốn tớ làm người giúp việc thêm một tháng cho cậu tớ sẽ không đồng ý, muốn tớ mặc quần áo màu mè hoặc đeo tai mèo, tớ cũng kiên quyết phản đối.” Sao mỗi lần nói ra cái từ màu mè lại giống như nói bản thân mình vậy nhỉ .
“Cậu hát một bài cho tớ nghe.” An Tử Yến cũng nhàn rỗi đến phát hoảng .
“Cái gì!!!!!” Mạch Đinh vừa nghe được yêu cầu kỳ quái này âm lượng đột nhiên cao vút, nếu An Tử Yến không tránh nhanh, phỏng chừng nước miếng đã phun hết lên mặt hắn, nhìn lại biểu tình của An Tử Yến, tựa hồ là thật, bảo cậu hát trước mặt An Tử Yến, còn không bằng bảo cậu đi thi ăn, Mạch Đinh nghĩ thầm, cũng không nói ra miệng, cậu sợ An Tử Yến thật sự bảo cậu đi thi ăn, dù sao người như hắn việc gì cũng có thể nghĩ ra. (nhưng người như cậu, ngược lại cái gì cũng có thể nghĩ đến.)
“Cậu đừng đùa, tớ thích tiếng Trung, cậu thích tiếng Anh, tớ hát cậu sẽ không thích nghe, vẫn là trực tiếp cho tớ mượn chép một chút, cậu cũng bớt việc, mọi người mững rỡ thoải mái tự tại.”
An Tử Yến lắc đầu, khoanh tay, nhìn Mạch Đinh .
Điều đó càng khiến Mạch Đinh không được tự nhiên, trong đầu đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, rốt cuộc vẫn là thành tích quan trọng hơn mặt mũi, cậu nói: “Tớ mà hát cậu không được cười, bằng không sẽ hận cậu cả đời.”
An Tử Yến gật gật đầu .
“Cậu cứ nhìn tớ, tớ không hát được.” Nói xong Mạch Đinh đứng phía sau An Tử Yến, hắng hắng giọng. Ca hát không phải sở trường của cậu, mới vừa hát câu đầu tiên, đã có chút lạc điệu, bất quá những người hay hát sai nhạc thường không tự biết, Mạch Đinh thực ra sức rống lên:
“Tình yêu, thì ra là như vậy, gần ngay trước mắt cũng không chắc chắn có thể nhìn thấu. Em a, dò hỏi xung quanh, nhưng luôn phí công mà về, chỉ cần một giây anh đã dễ dàng xâm nhập vào trái tim em. Nên hình dung thế nào sầu não của em giờ phút này, nếu anh hiểu được khát vọng của em, qua ngàn cánh buồm, anh vẫn còn ở bên cạnh, giống như ánh sáng bình minh. Sao anh biết được em vẫn đang chờ đợi tình yêu, khi mọi người cho rằng em thích cô đơn, là anh gõ cánh cửa thắp sáng trái tim em, anh là một câu kinh ngạc trong trái tim em. Em, thì ra so với hy vọng càng hy vọng, cuộc đời này có một người để giao trọn trái tim. Gặp gỡ bên kia mặt biển, cô đơn cùng em phiêu đãng, anh có phải là hy vọng duy nhất của em hay không.”
Khi Mạch Đinh hát xong ca khúc này, cậu nhẹ nhàng thở ra, vươn tay ra trước: “Giờ có thể cho tớ chép rồi chứ.”
.
An Tử Yến đưa báo cáo quan sát cho Mạch Đinh, Mạch Đinh lúc này mới phát hiện An Tử Yến đang cực lực che giấu nụ cười. Khẽ đẩy An Tử Yến: “Cậu sao lại như vậy, đã bảo không được cười mà, quá đáng, tớ đã nói mình hát không hay, cậu cứ muốn tớ hát, lão tử hận cậu.”
“Quả thật không dễ nghe chút nào.”
“Cậu không nói được mấy lời an ủi tớ à.”
“Ngũ âm không được đầy đủ.”
Mạch Đinh quyết định không cần nghe An Tử Yến trào phúng, đồng thời thề lần sau không hát trước mặt An Tử Yến nữa, cậu cùi đầu chép bản báo cáo, đột nhiên trông thấy tấm lịch, lẩm bẩm lầu bầu: “Sắp tới lễ Giáng Sinh rồi.”
Nếu là lẩm bẩm lầu bầu, An Tử Yến đương nhiên không để ý .
“An Tử Yến, tớ muốn quà là tất cả các đĩa phim giả tưởng bản chính từ trước đến nay.” Thật đúng là phi thường giản dị, kỳ thực món quà này rất khó, để tìm được tất cả cũng không phải là chuyện dễ dàng .
“Tớ không phải ông già Nô-en.”
“Ế, cậu từ chối nhanh quá đấy, ít nhất cũng nên cố gắng chút chứ.”
“Giáng Sinh tớ phải về nhà.”
.
Mạch Đinh ngẫm lại, lễ Giáng Sinh cùng với người nhà cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mình với An Tử Yến hai người một cây thông Nô-en thì có gì vui chứ, tuy cậu nhắc nhở mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái .
“Vậy cậu cứ việc đi, để lại quà cho tớ.”
“Đi mà tìm ông già Nô-en.”
“Tớ cũng không phải người yêu của ông già Nô-en.”