“Anh ấy tên là Đàm Xung, là sinh viên trường con…” Kiều Úy Nhiên mân mê đầu ngón tay, có chút xấu hổ ước gì mặt đất nứt ra một cái hố để cậu chui xuống.
Mẹ Kiều biết tính con trai mình, cứ đến thời điểm then chốt là chập mạch, bà lên tiếng: “Cháu đến đây lâu chưa?”
“Cháu vẫn luôn đi theo mọi người ạ.”
Kiều Hinh Ngữ ngồi một bên nói: “Rất có tính nhẫn nại, bảo sao tôi thấy cậu có chút quen mắt, hóa ra vẫn luôn quanh quẩn gần đây.”
Đàm Xung ngồi ở giữa, Kiều Hinh Ngữ muốn thò tay cấu em trai cũng không với tới, cô đành ném sang một ánh mắt cảnh cáo, Kiều Úy Nhiên rụt về khuất sau thân hình Đàm Xung, giả vờ không nhìn thấy gì.
Cha mẹ Kiều cũng như bao gia đình khác, đối với người yêu của con mình sẽ quan tâm hỏi han rất nhiều vấn đề.
Đàm Xung đối đáp trôi chảy, Kiều Úy Nhiên ngạc nhiên đến hôm nay mới biết, hóa ra nhà họ Đàm kinh doanh trong lĩnh vực thủy sản, cậu chỉ biết người yêu mình rất nhiều tiền nhưng không ngờ lại là rich kid. Mới nghe Đàm Xung kể sơ lược, cậu có thể tưởng tượng ra gia thế khủng của anh.
“Nhà mình làm gì ấy nhỉ?” Kiều Úy Nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.
Kiều Hinh Ngữ cười lạnh một tiếng: “Bố mẹ chúng ta chỉ là công nhân viên chức phổ thông thôi, môn không đăng hộ không đối.”
Kiều Úy Nhiên vừa nghe những lời này thì xụ mặt, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn lên Đàm Xung. Anh nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau đầu cậu, ra hiệu cho cậu đừng suy nghĩ lung tung.
“Tiểu Đàm là người phương Bắc sao? Nhìn cao to khỏe mạnh như vậy, đúng là thanh niên trai tráng.” Diện mạo của Đàm Xung rất được lòng các cô dì chú bác, nhìn là biết có thể gánh vác trách nhiệm, dáng người lại cao ráo rắn rỏi, cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn “soái ca” trong mắt mẹ Kiều.
Đàm Xung giải thích anh không phải người phương Bắc, chỉ là chiều cao được di truyền từ ba mà thôi.
Sau cuộc phỏng vấn đơn giản, cha mẹ Kiều Úy Nhiên mời Đàm Xung dùng bữa cùng bọn họ, quang minh chính đại đi cùng cả gia đình, không cần lén lút ẩn nấp nữa.
Bữa cơm kết thúc, Kiều Úy Nhiên giúp Đàm Xung thu dọn hành lý còn anh xuống quầy lễ tân trả phòng.
Kiều Úy Nhiên vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện “thân phận” của mình không xứng với gia đình Đàm Xung, cậu mang vali của anh về phòng mình, đợi mãi không thấy người yêu trở về thì nổi giận đùng đùng xuống sảnh đi tìm. Vừa bước ra khỏi thang máy, Kiều Úy Nhiên thấy người đàn ông xin số cậu lúc trước đang nói gì đó với Đàm Xung.
Kiều Úy Nhiên lén lút đi vòng ra sau, cậu trốn sau bức tường, vểnh tai nghe trộm.
“Xin lỗi nhé, tôi không biết anh là bạn trai cậu ấy, anh không tức giận chứ? Tôi không hề cố ý, tôi tưởng là cậu ấy nháy mắt với tôi.”
Người đàn ông kia nở một nụ cười không rõ ý tứ, chẳng hiểu vì sao, Đàm Xung nghe vậy lại cảm thấy khó chịu. Cái gì tưởng Kiều Úy Nhiên nháy mắt với mình, anh đang định cất bước rời đi bỗng thấy Kiều Úy Nhiên từ đâu nhảy ra chắn trước mặt anh.
“Anh bị làm sao đấy? Nói chuyện sao cứ phải ưỡn à ưỡn ẹo vậy, bạn trai của tôi tức giận hay không liên quan gì đến anh? Anh ấy có tức cũng không cần anh phải dỗ! Anh là hồ ly tinh quấn thân sao? Thấy giai là sán vào?” Kiều Úy Nhiên như biến thành con mèo hung hăng, mở miệng nói một tràng không vấp, thể hiện chủ quyền một cách vô cùng cứng rắn. Cậu huých người kia ra, kéo tay Đàm Xung rời đi.
Vào đến phòng, bình giấm đổ Kiều Úy Nhiên nghiễm nhiên quên mất một việc, người đàn ông kia là do cậu vô tình dẫn tới.
“Anh để ý người kia làm gì? Anh cũng không quen biết hắn, còn đứng lại nói chuyện với hắn, hay là anh cũng cảm thấy em không xứng với anh?” Kiều Úy Nhiên cố tình gây sự.
Đàm Xung kéo cậu vào lòng, để cậu ngồi lên đùi mình sau đó nói: “Em tức giận cái gì?” Kiều Úy Nhiên mới là người bị người khác nhòm ngó, anh còn chưa tức giận thì thôi.
“Anh không thấy hắn ta ưỡn ẹo mập mờ à, anh còn đứng lại nói chuyện với hắn.” Kiều Úy Nhiên vừa định vùng đứng lên lại bị Đàm Xung đè xuống.
“Anh có nói gì với hắn đâu, một câu cũng chưa kịp nói thì em đã nhảy ra rồi.”
Lúc này Kiều Úy Nhiên quay sang bắt bẻ: “Ý của anh là nếu em không nhảy ra, thì anh sẽ nói chuyện với hắn ta?”
“Haha…” Đàm Xung không phải người thích đôi co, đặc biệt là khi đấu võ mồm với Kiều Úy Nhiên, anh chỉ cười tủm tỉm: “Em không nhảy ra thì anh đã trực tiếp bỏ đi rồi.”
Kiều Úy Nhiên tiếp tục bới lông tìm vết: “Anh cười à? Anh cười nhạo em đúng không? Anh chính là cảm thấy em không xứng với anh!”
Rốt cuộc là cái logic gì đây? Đàm Xung đè gáy Kiều Úy Nhiên, hai người kề mặt: “Cái gì xứng với không xứng, em đừng nói linh tinh.”
Kiều Úy Nhiên thuận thế với cái áo phông trên giường, chụp lên đầu Đàm Xung. Áo phông của cậu quá nhỏ so với Đàm Xung, cậu đành hùng hổ nói: “Anh mặc vào cho em, anh nên tự ý thức mình là hoa đã chủ, cấm ra ngoài léng phéng.”
“Nói không lại em rồi, người kia còn xin wechat của em kia kìa.” Đàm Xung có lẽ không ý thức được, người đàn ông vừa rồi cũng có ý tứ với anh.
“Anh thật đáng ghét! Em đã cho hắn ta đâu!” Kiều Úy Nhiên véo hai tai Đàm Xung, hiếm khi được bắt lỗi người yêu, không thể để anh phản công được. Cậu bắt đầu chuyển hướng đề tài: “Anh chẳng lo lắng tẹo nào, gặp bố mẹ em mà anh cũng không căng thẳng, anh không quan tâm đến em!”
“Ai nói là anh không căng thẳng, lòng bàn tay túa mồ hôi đây này.” Thấy Kiều Úy Nhiên bị người khác nhòm ngó, Đàm Xung còn khẩn trương hơn cả việc ra mắt bố mẹ người yêu.
Anh ôm chặt Kiều Úy Nhiên vỗ về, hai người tìm một tư thế thoải mái bắt đầu quấn quýt hôn nhau, ban đầu Kiều Úy Nhiên còn làm bộ không có hứng, sau khi bị Đàm Xung bóp mông mới ngoan ngoãn thuận theo.
Bọn họ hôn nhau một lúc, Kiều Úy Nhiên ghé vào vai Đàm Xung, dùng ngón tay chọc chọc cơ ngực rắn chắc: “Anh suốt ngày muốn em làm mấy chuyện không đứng đắn.”
“Em không muốn sao?” Củi đã khô, lửa cũng sắp bốc, vậy mà Đàm Xung vẫn một bộ dạng lãnh đạm như ngày thường.
Kiều Úy Nhiên ngẩng đầu lườm một cái, mở chân vòng quanh eo Đàm Xung, hai người chuyển thành tư thế mặt đối mặt. Cậu không biết xấu hổ, trực tiếp vươn tay lột đồ người ta: “Muốn lắm rồi, nhanh lên, làm chết em đi!”