Ngược lại người trẻ tuổi kia lại lên tiếng đánh vỡ bầu không khí vi diệu này: “Lão La, anh đừng làm ra vẻ nghiêm trọng như vậy chứ, người ta tới đây giải sầu chứ không phải nghe anh giáo dục.”
Anh ta bắt đầu sáp lại gần Kiều Úy Nhiên, cười nói: “Đừng để ý anh ta, suốt ngày dạy dỗ trẻ nhỏ nên mắc bệnh nghề nghiệp ấy mà. Tôi là Bạch Phi, anh ta tên La Chính Vận, mạo muội hỏi một câu, em có người yêu chưa?”
Kiều Úy Nhiên theo bản năng rụt về, cánh tay đang đỡ Phùng Việt cũng siết chặt hơn chút: “Tôi có bạn trai rồi.”
Bạch Phi nhướng nhướng lông mày: “Nhìn bộ dạng đẹp đẽ thế này, chắc là bạn trai cũng…”
Một chiếc xe taxi dừng trước mặt bọn họ, sau đó cửa xe bật mở, ánh mắt của nhóm người đều bị thu hút về phía Đàm Xung vừa bước xuống xe.
“Bạn trai tôi đến rồi.” Kiều Úy Nhiên reo lên có chút hưng phấn, như một bạn học nhỏ chờ cha mẹ tới đón về nhà sau giờ học: “Đàm Xung!”
Kiều Úy Nhiên vẫn ôm Phùng Việt, không muốn để hai người kia động chân động tay. Cánh tay cậu đã tê rần, vừa thấy Đàm Xung xuất hiện cậu liền hô lên cầu cứu.
Đàm Xung tiến lên đỡ Phùng Việt ngồi vào taxi, Kiều Úy Nhiên đang tính nói lời từ biệt với hai người đàn ông kia, chợt nghe Bạch Phi ung dung nói sau lưng: “Trông cũng chả ra sao…”
Kiều Úy Nhiên biến sắc mặt, quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Phi: “Anh không được phép nói anh ấy như vậy!”
Cậu biết Bạch Phi đang ám chỉ Đàm Xung: “Bạn trai của tôi đương nhiên chẳng cần ra sao đối với anh, bởi vì anh quá bất lịch sự.”
Trên thế giới này có vô số người nhìn mặt mà bắt hình dong, đồng tính nam có thể thấy Kiều Úy Nhiên đẹp mắt, trai thẳng có thể nhận xét Kiều Úy Nhiên “điệu đà”, người khác cho rằng Đàm Xung quá tầm thường, còn cậu nhìn Đàm Xung thì cảm thấy chỗ nào cũng tốt.
Chưa bao giờ tiếp xúc lại có thể tùy tiện đánh giá một người.
Kiều Úy Nhiên hơi tức giận, thậm chí còn vạ lây sang La Chính Vân, cậu hung hăng nói: “Chúng tôi đi đây, cảm ơn!”
Cửa xe đóng lại, La Chính Vận bật cười lắc đầu, quay sang Bạch Phi: “Mồm mép tép nhảy, loại như cậu mà đòi tìm được người yêu.”
Bạch Phi nhún vai, có chút xấu hổ vuốt mặt.
Về đến nhà, Đàm Xung và Kiều Úy Nhiên nhường phòng ngủ cho Phùng Việt, bọn họ kéo sofa ra thành giường để ngủ tạm một đêm.
Kiều Úy Nhiên rất sợ Đàm Xung bị tổn thương lòng tự trọng bởi những lời nói của mấy kẻ bất lịch sự, cho nên cậu lúc nào cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ Đàm Xung trước mặt người lạ.
“Anh đẹp trai, anh không tức giận chứ?”
Đàm Xung không quá quan tâm miệng lưỡi thế gian, vừa là tập mãi thành quen, vừa là bởi vì cảm giác an toàn mà Kiều Úy Nhiên đem lại. Cậu luôn khiến cho anh cảm thấy, sẽ không ai có thể cướp Kiều Úy Nhiên khỏi tay anh.
“Tức giận làm gì, có phải người quen biết đâu.”
Lời khẳng định của người yêu có trọng lượng hơn rất nhiều so với lời hạ thấp của một kẻ xa lạ.
Kiều Úy Nhiên cảm thấy mình rất có mị lực nam nhân, cậu rất hiểu chuyện và luôn bảo vệ người yêu, đến cậu còn tự cảm thấy u mê bản thân mình.
Khi Kiều Úy Nhiên còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, Đàm Xung thình lình hỏi: “Em cũng từng đi bar?”
Kiều Úy Nhiên sửng sốt, bắt đầu lăn ra xa quay lưng về phía Đàm Xung: “Anh có phiền không vậy, vì sao cứ lôi chuyện cũ ra nói, lúc em FA chẳng lẽ không thể đi bar sao?”
Đàm Xung đè người lại: “Đi bar rồi uống rượu?”
“Em không có!” Kiều Úy Nhiên thanh minh, cậu thực sự không quá thích nơi đó, không muốn giao lưu với những tên cáo già lão luyện, vẫn là sinh viên trong trường đơn thuần hơn, yêu thích chán ghét đều sẽ nói thẳng: “Em không thích người quá thành thục, em rất ít khi lên những chỗ đó.”
Đàm Xung gật đầu: “Anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Kiều Úy Nhiên lập tức dỗ dành: “Em thích kiểu chảnh như anh, cao quý, không dễ theo đuổi, rất biết quý trọng bản thân.”
Công phu vuốt mông ngựa của Kiều Úy Nhiên càng ngày càng lên level, đến mức Đàm Xung phải bật cười, nịnh nọt xong còn biết ôm người yêu xoa xoa gặm gặm.
Sáng hôm sau Phùng Việt choàng tỉnh, nhìn khung cảnh xung quanh quá lạ lẫm, cậu ta có chút mờ mịt. Chờ sau khi tỉnh táo hơn, Phùng Việt lảo đảo đứng dậy mở cửa bước ra hành lang, ánh mắt cậu ta dừng lại trên hai người đang ôm nhau ngủ ngoài sofa trong phòng khách.
Cậu ta híp mắt khinh bỉ sau đó quay về phòng ngủ, cậu ta không chịu nổi loại kích thích này cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Điện thoại cậu ta có một tin nhắn chưa đọc, người gửi được lưu là La Chính Vận.
“Ai đây?” Phùng Việt mở tin nhắn, lúc này cậu ta mới nhớ ra đối phương là ai, nội dung tin nhắn chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Ngủ ngon.”
Phùng Việt bỗng nhiên ngộ ra, trong đầu một trận ong ong choáng váng: “Một ông chú già.”