Đàm Xung cũng chiều ý cậu: “Được.”
Người khác yêu đương đều là nắm tay hôn môi sau đó lên giường, tất cả đều thuận theo tự nhiên, không cần dồn hết tâm trí suy tính nhiều.
Đàm Xung với Kiều Úy Nhiên thì ngược lại, anh luôn trình bày kế hoạch rõ ràng trước khi tiến hành. Kiều Úy Nhiên cũng vậy, cậu háo hức như một bạn nhỏ tiểu học mong chờ chuyến đi tham quan cuối tuần, trong đầu toàn là cụm từ “ngủ cùng nhau”.
—
Tan học chiều thứ sáu, Đàm Xung quay về ký túc thu dọn đồ đạc, bạn cùng phòng thuận miệng hỏi thăm: “Đi đâu dzạ, nào về mua giúp tôi bao thuốc nhé?”
“Cuối tuần này không về.”
Bạn cùng phòng ôm cái thang giường tru lên: “Lại nữa lại nữa… cuối tuần này ở cùng người yêu rồi, gato vãi, tôi cũng muốn được ôm người yêu ngủ!!!”
Đàm Xung cho dù có định lực kiên cường đến đâu cũng không chịu nổi cảnh huýt sáo trêu chọc ầm ĩ của đám bạn cùng phòng, anh nhàn nhạt nói: “Đi đây.”
Kiều Úy Nhiên bên này đương nhiên chẳng bị ai trêu chọc, cậu phấn khởi ôm balo chạy xuống lầu, thủ tục hết sức gọn gàng và nhanh chóng.
Hai bọn họ ra ngoài ăn tối, sau đó đi siêu thị một lát, không quên ghé qua quầy hàng nhu yếu phẩm dành cho người lớn để chọn một hộp áo mưa và một lọ bôi trơn. Dắt tay nhau ríu rít một hồi, về đến nhà đã là tối muộn.
Lần trước đã từng ngủ lại, Kiều Úy Nhiên xem như là biết vị trí phòng ốc trong nhà, không cần Đàm Xung dẫn cũng biết tự vào WC tắm rửa trước.
Cậu ở trong phòng tắm rất lâu, đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, trong lòng thế nhưng có chút khẩn trương.
Từ phòng tắm đi ra, Kiều Úy Nhiên thập thò quan sát, sau đó làm ra vẻ tự nhiên cắm máy sấy trong phòng khách, kiềm nén nội tâm đang cuộn trào dữ dội: “Anh đi tắm đi, em sấy tóc một lát.”
Máy sấy phát ra tiếng ong ong ù tai, vừa vặn có thể che giấu nhịp tim dồn dập trong lồng ngực.
Sấy tóc xong xuôi, Kiều Úy Nhiên ôm điện thoại ngồi trên sofa, vị trí này có thể nhìn thẳng tới cửa phòng tắm, chỉ cần Đàm Xung bước ra, cậu sẽ bất chấp tất cả mà giơ điện thoại chụp ảnh.
Đàm Xung không làm cho cậu thất vọng, tắm xong anh chỉ mặc quần đùi, đi thẳng tới trước mặt Kiều Úy Nhiên: “Còn muốn xem TV không?”
Tâm tư Kiều Úy Nhiên đâu có đặt vào tiết mục trên TV, nếu Đàm Xung rủ cậu xem cái khác thì còn xem xét. Cậu lắc đầu, nhìn cơ bụng Đàm Xung rồi nuốt nước miếng.
Anh rất thản nhiên lấy bôi trơn và bao cao su trong túi đồ dưới đất, sau đó nói: “Đi thôi.”
Nếu anh không cầm “đồ hỗ trợ” trong tay, Kiều Úy Nhiên còn tưởng rằng Đàm Xung đang rủ cậu ra ngoài ăn đêm.
Kiều Úy Nhiên túm tay Đàm Xung đứng dậy, vừa đi vừa hung hăng nắn bóp. Đúng là không hiểu phong tình, nào có ai như người yêu cậu, ít nhất cũng phải trao nụ hôn say đắm làm nóng bầu không khí, sau đó dịu dàng ôm bế vào phòng ngủ mới đúng chứ.
Vào đến phòng ngủ, Kiều Úy Nhiên vẫn còn ấm ức, cậu dẩu môi liếc mắt nhìn đũng quần người yêu.
Căng phồng thành một đoàn, lớn quá đi mất, Kiều Úy Nhiên quẳng cục tức ra sau đầu, vội vàng thu lại chân tay nằm cuộn tròn trên giường, thỏ thẻ nói: “Đàm Xung, anh biết cách không?”
Lúc Đàm Xung không trả lời, Kiều Úy Nhiên còn cho rằng anh rất bình tĩnh, mãi cho đến khi anh mở lời cậu mới phát hiện anh cũng đang căng thẳng, giọng nói không hữu lực như ngày thường: “Không biết.”
Kiều Úy Nhiên nói mà không kịp nghĩ: “Em sợ đau lắm, người ta là lần đầu tiên đấy…”
Nhìn Đàm Xung là biết anh chính là kiểu người không những chưa từng ăn thịt lợn mà còn chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy*, kinh nghiệm thực tiễn không có đã đành, ngay cả lý luận trên giấy cũng không phong phú bằng Kiều Úy Nhiên.
*bên Trung có câu “chưa từng ăn thịt cũng từng thấy heo chạy”, ý là cho dù có một số việc chưa từng làm qua nhưng cũng đã từng được chứng kiến người khác làm rồi. Ở đây bạn Nhiên nói bạn Xung không những chưa từng hs mà có lẽ là cũng chưa từng xem s luôn.
Đêm nay phải là một đêm tốt đẹp, Kiều Úy Nhiên nhất định không thể để cậu và Đàm Xung lên bản tin thời sự sáng mai được.
Cậu cầm di động chui vào lòng Đàm Xung: “Chúng ta xem ví dụ một lát nhé?”
Kiều Úy Nhiên mở tư liệu dạy học trân quý mà cậu tích cóp nhiều năm qua, một người đàn ông Âu Mỹ cao to đen, hôi không thì không biết, ôm một tiểu thụ trắng mượt, mở nắp lọ dầu bôi trơn đổ ào ào nửa bình, ai không biết còn tưởng bọn họ đang xào rau.
Tiền diễn trong video còn chưa làm xong, Đàm Xung đã với tay đoạt điện thoại của Kiều Úy Nhiên, tắt màn hình đặt lên tủ đầu giường, biểu tình anh có chút nghiêm trọng: “Không xem nữa, hơi phản cảm!’
Đừng nói Đàm Xung là một trai thẳng bị bẻ cong, ngay cả Kiều Úy Nhiên thuần gay lần đầu tiên xem loại video này cũng có chút khó tiếp thu.
Cậu đang muốn an ủi anh, không nghĩ tới Đàm Xung lại hỏi ngược lại: “Em thích kiểu như vậy sao?”
Không rõ Đàm Xung muốn ám chỉ đến cái gì, là nội dung video hay là diễn viên vừa rồi.
“Gì cơ?”
Đàm Xung có chút bực dọc: “Người vừa rồi ấy, em thích kiểu đấy à?”
“Cũng không hẳn, em thích kiểu người châu Á hơn…” Kiều Úy Nhiên thật lòng nói: “Loại kia chỉ để xem thôi, em thích anh!”
Làm người ai chẳng có lòng hư vinh, Đàm Xung cũng không ngoại lệ, nghe Kiều Úy Nhiên nói vậy sắc mặt anh cũng dịu đi đôi chút.
“Anh soái hơn anh ta, to hơn anh ta, body lại hợp gu của em. Anh ăn đứt tên diễn viên trong video kia…”
Vuốt mông bạn trai một chút nào, huống hồ trong lòng Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung quả thực là số một, mỗi câu ca ngợi kia đều thể hiện sự sùng bái phát ra từ nội tâm cậu.
Đàm Xung mỗi khi rơi vào trường hợp này lại hơi thoát tuyến một chút, giống như lần trước anh chất vấn Kiều Úy Nhiên có phải thường xuyên gửi mấy bức ảnh không đứng đắn cho người khác hay không.
“Em thường xuyên xem mấy thứ này à?”
Kiều Úy Nhiên vội vàng chối bỏ quan hệ với đống video kia, cậu lắc đầu như trống bỏi, thiếu điều phát ra lời thề độc: “Trước đây thì thỉnh thoảng thôi, sau đấy em không hay xem nữa, xem anh là đủ rồi.”
Còn ghen cả với GV, bình thường đều là Đàm Xung dỗ dành Kiều Úy Nhiên, đêm nay sao lại đổi vai rồi?
Kiều Úy Nhiên áp bàn tay lên hai bên má Đàm Xung: “Anh không tiếp thu được video kia, hay là cũng không có cảm giác với em?”
Đàm Xung vùi đầu vào cần cổ Kiều Úy Nhiên hít hà: “Video kia…”
Kiều Úy Nhiên mau mồm mau miệng: “Vậy anh tưởng tượng diễn viên trong đấy là em, coi như em đang làm…”
“Làm với ai?” Đàm Xung có chút thiếu kiên nhẫn.
Cái đệch, không phải đang an ủi anh à? Sao vẫn lèo nhèo không chịu bỏ qua vậy?
Kiều Úy Nhiên lẩm bẩm trong cổ họng, lật thân cưỡi lên người Đàm Xung: “Làm với anh được chưa??? Còn có thể làm với ai khác nữa hả? Phiền chết em rồi!”
Rõ ràng bình thường Đàm Xung rất ít nói, hôm nay lại như uống nhầm thuốc, cứ gây sự mãi từ nãy tới giờ. Kiều Úy Nhiên đành phải chủ động dâng môi lên, cậu không tìm ra cách nào khác để chặn miệng anh người yêu này.
Kiều Úy Nhiên gặm gặm cắn cắn một hồi, sau đó thở hổn hển tách ra một chút, chưa đã thèm mà liếm lên khóe miệng Đàm Xung: “Anh có cảm giác chưa?”
Đàm Xung vòng tay đỡ lấy thắt lưng cậu, thanh âm trầm khàn như đang cố đè nén: “Ừm…”
Giọng anh quá mức quyến rũ câu hồn, lỗ tai Kiều Úy Nhiên vừa nóng vừa ngứa khiến cho cậu khó chịu cọ quậy.
Cậu vươn tay xuống dưới thăm dò, thì thào nói: “Diễn viên chính sẵn sàng rồi.”