“Anh tự nghĩ đi…” Kiều Úy Nhiên kéo dài giọng nói: “Anh muốn thưởng gì cũng được.”
Kiều Úy Nhiên ỷ vào việc được bóng tối che giấu, cố ý đùa giỡn Đàm Xung đang phải chen lấn giữa đám đông, cậu quả thật đang có ý mờ ám.
Từ khi xác định quan hệ đến nay, Đàm Xung đối xử với cậu không có gì phải chê trách, nhưng lại có chút quá mức quy củ, không hề bộc lộ bất kỳ ý muốn quá phận nào. Yêu thích sẽ muốn lên giường, sẽ nảy sinh ham muốn, tuy rằng ai cũng thẹn thùng nhưng dục vọng vốn là bản năng nguyên thủy của loài người.
Kiều Úy Nhiên muốn biết, Đàm Xung có muốn tiến thêm một bước hay không.
Đàm Xung hơi đứng lùi về sau một chút, xác định người xung quanh sẽ không nghe thấy gì mới đè thấp thanh âm trả lời: “Tôi… không biết…”
Sự ngây ngô và do dự này khiến cho Kiều Úy Nhiên có chút hoảng hốt, Đàm Xung rốt cuộc là người quá chất phác hay anh hoàn toàn không có ham muốn gì đối với cậu, dù sao trước kia anh cũng là thẳng nam.
Cho nên Kiều Úy Nhiên cố gắng chủ động thêm một chút: “Là em cũng được.”
“Cái gì?” Đàm Xung cảm thấy hơi ngứa cổ họng, thường liếc mắt đánh giá biểu cảm của người xung quanh.
Kiều Úy Nhiên bật đèn xanh hết cỡ: “Em nói là, phần thưởng mà anh muốn, cũng có thể là em.”
Mỗi từ cậu nói ra đều đâm thẳng vào lỗ tai Đàm Xung khiến cho hơi thở của anh hơi dồn dập, lời nói của anh như mắc kẹt trong cổ họng.
Vừa vặn dì bán hàng gọi đến số thứ tự của anh, Đàm Xung trầm mặc tiến lên nhận phần cháo trắng.
Kiều Úy Nhiên đợi hồi lâu cũng không nghe được câu trả lời, cậu thật sự thất vọng: “Anh không muốn phần thưởng là em sao?”
“Không phải.” Nghe thấy giọng nói tràn ngập mất mát của Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung lập tức phản bác.
Anh không biết nói mấy lời tán tỉnh ám muội, cho dù Kiều Úy Nhiên chủ động hỏi anh, anh cũng rất khó mở miệng đáp lại. Có một số việc nếu biểu hiện ra bên ngoài thì sẽ trở nên quá phóng túng, giấu ở trong lòng lại bức bối khó nhịn, anh đành phải thả nhanh cước bộ, rảo bước về phía ký túc của người yêu.
Đàm Xung đi rất vội, anh sợ Kiều Úy Nhiên chờ lâu, lại sợ hộp cháo hoa bị nghiêng đổ. Anh thở hổn hển đứng trước cửa phòng Kiều Úy Nhiên, cố gắng hít sâu bình phục nhịp tim sau đó mới vươn tay gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, trong phòng một mảnh tối đen. Kiều Úy Nhiên không bật đèn, cậu đứng lặng lẽ ở cửa, dáng người mỏng manh yếu ớt.
Đàm Xung bước vào thuận tay đóng cửa lại, anh không nghe thấy Kiều Úy Nhiên lên tiếng, trong lòng có chút bất an: “Cục cưng…?”
Kiều Úy Nhiên vẫn không đáp lời, Đàm Xung vội nắm lấy cổ tay cậu kéo người đến trước mặt mình: “Không phải là tôi không muốn.”
Lời giải thích này quá hời hợt, Kiều Úy Nhiên âm thầm bĩu môi, cậu không thèm trả lời Đàm Xung.
Đàm Xung lòng nóng như lửa đốt, anh đặt hộp cháo hoa lên mặt bàn, dùng cả hai tay nắm lấy vai Kiều Úy Nhiên: “Sao em không nói gì?”
Kiều Úy Nhiên trong lòng kỳ thật đã hiểu rõ, trai thẳng khó mà chấp nhận ngay lập tức chuyện mình đang yêu một người con trai, nhưng cậu quá tham lam không khắc chế được tâm tư mình.
“Khiến cho anh yêu thích em… vẫn là làm khó anh rồi nhỉ…” Kiều Úy Nhiên mếu máo: “Anh vẫn cảm thấy yêu con trai quá ghê… Ưm…”
Kiều Úy Nhiên mới nói một nửa, môi đã bị Đàm Xung chặn lại. Ngay sau đó là những trận mút mát đến trướng đau, Đàm Xung ngậm cắn toàn bộ môi cậu, đầu lưỡi thâm nhập vào bên trong, không ngừng liếm láp từng tấc da thịt. Hai tay anh di chuyển ra sau lưng, ôm Kiều Úy Nhiên gắt gao trong lồng ngực.
Âm thanh ướt át được phóng đại vô hạn trong không gian tối mịt, mỗi một ngụm khí hít vào đều tràn ngập hương vị của đối phương.
Đàm Xung từ từ buông Kiều Úy Nhiên ra, chóp mũi cụng chóp mũi, thanh âm của anh trầm khàn hơn so với ngày thường, bên trong nhiễm một tia dục vọng khó phát hiện: “Tôi không cảm thấy thế, lúc em hỏi tôi, xung quanh quá đông người, tôi… không biết nên trả lời thế nào… Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là không biết phải thể hiện tình cảm ra sao… Từng bước tiến triển như thế nào, em muốn tôi làm gì, em hãy nói cho tôi biết…”
Một lời giải thích không quá thuyết phục, hoàn toàn bộc lộ ra sự ngây ngô trong tình yêu của Đàm Xung, cố tình lại khiến cho Kiều Úy Nhiên thỏa mãn hoàn toàn.
Cậu hơi đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp: “Em chẳng muốn anh làm gì cao siêu… Em chỉ muốn cùng anh hôn môi, cùng anh lên giường, cùng anh làm tình… Anh không muốn sao?”
Đàm Xung có lẽ đang ngượng, siết chặt vòng tay ôm lấy Kiều Úy Nhiên, anh vùi đầu vào cổ cậu, cọ cọ bên tai, thì thầm nói: “Muốn.”
Hai người ôm ấp dính nhau một lúc trong bóng tối, Kiều Úy Nhiên có chút luyến tiếc nhưng vẫn nói: “Chúng ta có nên bật đèn lên không?”
“Hửm?”
“Có nên không ạ? Bạn cùng phòng em có lẽ sắp về rồi… Em còn chưa ăn cháo đâu…”
Đàm Xung buông Kiều Úy Nhiên ra, sau đó anh vươn tay bật đèn. Mặt Kiều Úy Nhiên đỏ ửng nhưng vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên, cậu mở hộp cháo sau đó tự lẩm bẩm để giảm bớt sự xấu hổ: “Cháo hoa, cháo hoa, cháo hoa…”
Kiều Úy Nhiên ăn đến miếng thứ hai thì Vương Kỳ là người đầu tiên về phòng, thấy Đàm Xung cũng đang có mặt, gã ta lầm lì cúi đầu làm việc của mình.
Kiều Úy Nhiên và Đàm Xung không hề tỏ ra lén lút, người sáng suốt đều có thể nhận ra bọn họ đang yêu đương, Kiều Úy Nhiên cũng chẳng cần giả bộ kiêng kỵ làm gì.
Đàm Xung ngồi chếch phía sau cậu, thẳng lưng mở vai che khuất toàn bộ thân hình bé nhỏ của người yêu: “Ăn cháo trắng nhanh đói.”
“Em giảm béo.”
Đàm Xung nhíu mày: “Em vốn đã gầy rồi.”
Cũng không hẳn là gầy, chỉ là cơ thể ít rèn luyện, muốn gọn gàng một chút để lộ rõ vòng eo. Kiều Úy Nhiên nắm tay Đàm Xung ấn lên bụng mình: “Anh sờ xem, thịt này!”.
Sợ anh không tin, Kiều Úy Nhiên còn làm bộ định vén áo lên, ngay lập tức bị Đàm Xung đè lại.
Kiều Úy Nhiên cười khúc khích: “Em sợ nhột!”
Đàm Xung chỉnh lại quần áo tử tế cho cậu, thấy Kiều Úy Nhiên tiếp tục cằn nhằn than thở.
“Em không có cơ bắp như anh, anh không hiểu đâu, nỗi khổ của người ít vận động ấy.” Lại còn lấy cớ, giống như tất cả lỗi lầm này đều do đống cơ bắp gây nên.
“Tôi có thể đưa em đi tập luyện.”
Kiều Úy Nhiên lập tức cự tuyệt: “Em không tập đâu, mệt lắm.”
Sau đó cậu đảo mắt, ghé vào tai Đàm Xung thì thầm: “Nhưng em có thể tập cùng anh, anh nằm gập bụng, làm một cái em hôn anh một cái, được không?”
Ánh mắt Kiều Úy Nhiên như phát sáng, trong veo tựa một hồ nước nhìn thẳng vào mắt Đàm Xung, anh bật cười: “Được.”
Hai người rúc rích cười nói, không chú ý đến ánh mắt Vương Kỳ phía sau lưng.
Đợi Kiều Úy Nhiên ăn xong Đàm Xung mới về ký túc, Kiều Úy Nhiên tiễn người yêu ra cửa, sau khi bóng lưng anh biến mất cuối hành lang cậu mới quay đầu vào phòng.
Cậu đang định ôn lại từ mới, tên Vương Kỳ vốn chẳng bao giờ bắt chuyện đột nhiên lên tiếng hỏi một câu quái gở: “Mày với hắn yêu nhau à?”
Nếu không phải trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Kiều Úy Nhiên sẽ không tự mình đa tình cho là Vương Kỳ đang nói chuyện với cậu. Cậu quay đầu liếc mắt một cái, Vương Kỳ quả thật đang nhìn cậu chằm chằm.
Quan hệ của bọn họ không quá tốt, Kiều Úy Nhiên không có ý định chia sẻ chuyện tình cảm cá nhân với tên Vương Kỳ này: “Liên quan gì đến mày.”