Tri Nhạc nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc, thế mà lại gặp được Thẩm Minh và Chu Tĩnh, đi cùng họ còn có mấy người nữa. Không cần giới thiệu, khuôn mặt giống Thẩm Minh như đúc kia của Thẩm Trình đã là tấm danh thiếp tốt nhất rồi, vì vậy mọi người sôi nổi chào hỏi lại hắn.
Người ngoài giới vẫn truyền tai nhau rằng anh em Thẩm gia bất hòa, người thực sự ở trong giới kinh doanh mới biết, Thẩm Minh và Thẩm Trình chia nhau quản lý hai phía bắc nam, thế lực ngang hàng, thái độ lạnh nhạt nhưng thực ra nghiệp vụ cốt lõi của Thẩm thị vẫn chưa chia đôi, vẫn vì cái chung, vì lợi ích chung mà cùng nhau tiến tới, cũng chẳng có cái gì là xích mích, tranh đoạt quyền lợi giữa anh em với nhau như người khác vẫn tưởng tượng.
Hiện tại hai anh em đứng cùng một chỗ chỉ thấy vẻ anh em hòa thuận, Thẩm Minh cười tủm tỉm giới thiệu Thẩm Trình và mọi người với nhau, Thẩm Trình gật đầu chào lại, bắt tay hàn huyên với nhau.
“Tri Nhạc, Phương Mộc, hai người đi uống gì đó trước đi.” Thẩm Minh nói.
Tần Việt đã lăn lộn ở thành phố C nhiều năm, đa số đều biết gã, cũng biết Phương Mộc bên cạnh gã trước giờ đều lạnh lùng cao ngạo, không thèm để người khác vào mắt, bây giờ lại thân thiết với một thiếu niên xa lạ… Thiếu niên kia theo Thẩm Trình tới đây, chẳng lẽ là đối tượng đính hôn trong truyền thuyết của Thẩm Trình?
Người trong giới đều biết Thẩm Trình bị ép đính hôn, không ai nghĩ chuyện này là thật, nhưng gần đây lại có tin đồn ngược lại, không biết bọn họ từ giả thành thật hay từ đầu đã có hiểu nhầm, nghe nói Thẩm Trình đối xử với đối tượng đính hôn kia rất khác…
Nghĩ đến đây ai nấy đều không khỏi nhìn Tri Nhạc thêm một cái, cũng không nhìn ra khác thế nào.
Thẩm Minh, Thẩm Trình và cả Tần Việt đều không có ý giới thiệu Tri Nhạc và Phương Mộc với bọn họ, giống như không cần phải giới thiệu với những người không liên quan.
Bây giờ trước mặt người lạ, Tri Nhạc đã không còn sợ hãi như ban đầu, chỉ còn chút ngại ngùng và lo lắng mà thôi. Nhất là hôm nay lại có nhiều người quen nên càng không cần phải lo.
Thẩm Trình gật đầu với cậu, Tri Nhạc bèn cười với Chu Tĩnh vừa gọi mình, sau đó cùng Phương Mộc đi uống gì đó.
“Đợi chị với.”
Đi được một đoạn thì có tiếng gọi với theo, Chu Tĩnh đuổi theo họ, cười: “Chị đi cùng hai người.”
Hôm nay là cuối tuần, cũng không phải một buổi làm việc chính thức, giải trí là chính, Chu Tĩnh không cần đi theo Thẩm Minh mọi lúc mọi nơi nên cô tách ra.
“Chúng ta qua chỗ khán đài ở đằng kia đi, đừng phơi mình dưới nắng.”
Hiển nhiên Phương Mộc có quen Chu Tĩnh, hai người gật đầu chào nhau sau đó cả ba đi vào một khán đài nhỏ của trại.
Chỗ này là nơi ngắm cảnh, tầm nhìn thoáng đãng, có thể quan sát trọn vẹn đường đua của trại nuôi ngựa. Trong phòng mở điều hòa, gió mát đầy đủ, cả người mát lạnh sảng khoái.
“Tầm nhìn chỗ này là tốt nhất.” Chu Tĩnh nói: “Lát nữa họ sẽ đi đua ngựa, hai người chơi không?” Phương Mộc lười biếng xua tay xin miễn. Tri Nhạc cũng lắc đầu, Thẩm Trình đã nói trước rằng đua ngựa thì phải có kỹ thuật chuyên nghiệp, sau này cậu muốn học thì hắn sẽ dạy, bây giờ chưa thể cho cậu lên đường đua được. Thẩm Trình nói, đợi bọn hắn đua xong thì sẽ cho cậu lên cưỡi thử.
Chu Tĩnh cũng không chơi, nhân viên công tác đem nước lạnh và trái cây tới, đợi họ rời đi, cô rửa tay rồi tự mình bổ dưa hấu cho Tri Nhạc và Phương Mộc ăn.
Hôm nay cô nàng mặc quần áo thoải mái, mặc váy ngắn phong cách thể thao khoe đôi chân dài cân xứng, mái tóc uốn xoăn cũng buộc thành tóc đuôi ngựa cao cao, trông cô giống như một đàn chị xinh đẹp ở trường đại học vậy. Chu Tĩnh lớn hơn Tri Nhạc và Phương Mộc hai tuổi, tuy còn là một cô gái trẻ nhưng lại như chị gái chăm sóc em trai vậy, cô tự tay gọt trái cây, lấy nước cho các em mình.
“Cảm ơn.” Tri Nhạc vội hỗ trợ chia đồ.
Phương Mộc lười nhất, y thực sự coi Chu Tĩnh như người nhà, cho ăn thì ăn, lười biếng ngồi một bên.
“Khéo thật, gặp được hai người ở đây chứ không thì hôm nay chị chán chết mất.” Chu Tĩnh nói.
“Đúng là rất khéo.” Phương Mộc tùy ý nói: “Theo tôi biết thì ở nước ngoài Thẩm Minh cũng có trại nuôi ngựa tư nhân của mình, không hay tới mấy chỗ như thế này đâu.”
Chu Tĩnh cười nói: “Chị cũng thấy lạ, vì sao cứ phải tới hôm nay nhỉ.”
Hai người cùng nhau nhún vai. Tri Nhạc lại không hiểu ẩn ý trong lời của họ, ngồi cạnh yên lặng ăn uống, thấy nho ngọt thì để một chùm sang một bên, đợi lát nữa cho Thẩm Trình nếm thử.
“Tri Nhạc dạo này thế nào?” Chu Tĩnh hỏi Tri Nhạc.
“Ừ ha, suýt thì quên, mau nói đi, cậu với Thẩm Trình thế nào rồi?”
Phương Mộc vào thẳng chủ đề chính của hôm nay, hiển nhiên không coi Chu Tĩnh là người ngoài, đến cả “chuyện nhà” này của Thẩm gia cũng không kiêng dè cô. Hình như Chu Tĩnh cũng rất quan tâm tới tiến triển của hai người.
Tri Nhạc thành thật trả lời: “Tôi, hôn anh ấy rồi.”
“Ồ ——” Chu Tĩnh cùng Phương Mộc cùng nhau ồ lên.
“Sau đó thì sao?” Phương Mộc hỏi tiếp.
“Sau đó, tôi đi, ngủ. Anh trai, cũng ngủ.”
Phương Mộc: “…… Thế thôi?”
Tri Nhạc: “Ừ.”
Phương Mộc: “Cậu nói hôm ấy bị Thẩm Trình phát hiện mình xem “phim” rồi bị tịch thu USB, sau đó không có chuyện gì xảy ra cả, cậu hôn hắn một cái rồi ai ngủ của người nấy?”
Tri Nhạc nghĩ nghĩ: “Còn bảo, tôi dừng lại, không được, xem nữa.”
Chu Tĩnh cười tủm tỉm, cô cũng rất tự nhiên: “Phim? Có phải là ý tưởng của Phương Mộc không? Phương Mộc, cậu không được dạy hư Tri Nhạc đâu.”
Phương Mộc không cho là đúng: “Tôi hiểu mà.” mà y vẫn không tin nổi: “Hắn không nói gì khác, cũng không làm gì luôn ấy hả?”
Tri Nhạc lắc đầu.
Phương Mộc híp mắt: “Này mẹ nó là… tổng tài thần tiên gì vậy.”
Chu Tĩnh bật cười, cô đang định mở miệng thì ở phía xa có tiến động, ba người nhìn qua chỗ đó.
Chỉ thấy trên trường đua có mấy người xuất hiện, bọn Thẩm Trình đã thay trang phục cưỡi ngựa, đang tiến vào sân, có vài người khác và huấn luyện viên dắt mấy con ngựa cao to đi phía sau.
“Oa.”
Đây là lần đầu tiên Tri Nhạc được thấy ngựa thật ngoài đời, lại còn là mấy con liền, cậu hưng phấn đứng lên đi đến phía trước khán đài, dựa lên lan can bảo hộ để nhìn ra ngoài.
Ngựa trong sân đều là ngựa tốt, xương cốt chắc khỏe, tứ chi thon dài, hình thể đẹp đẽ.
“Bên kia là nhà cậu hả?”
Chu Tĩnh hỏi Phương Mộc, hai người cũng đi tới trước lan can xem mọi người lên ngựa, Tần Việt cưỡi một con ngựa lông màu vàng đậm.
Phương Mộc gật đầu.
“Có tiếng đấy.” Chu Tĩnh khen.
Phương Mộc không đồng tình: “Tác phẩm đắc ý của lão Tần đấy, ngày nào cũng khoe khoang. Mà chắc hôm nay sẽ hơi khiêm tốn hơn chút.”
Chu Tĩnh khẽ mỉm cười. Thẩm Minh đã có trang trại nuôi ngựa tư nhân của mình, hiển nhiên thuật cưỡi ngựa của anh là không thể coi thường, còn kỹ thuật của Thẩm Trình thế nào thì không biết được, dù sao hắn ở nước ngoài rất khép kín thần bí, ít ai biết được.
Bọn Thẩm Trình lần lượt lên ngựa, trước hết chạy nửa vòng sân làm ấm người.
“Em có nhìn ra đâu là Thẩm Trình không?” đột nhiên Chu Tĩnh cất tiếng hỏi.
Tri Nhạc nhìn những bóng hình giữa sân.
Còn có cả những người bạn xã giao của Thẩm Minh và những vị khách khác của câu lạc bộ nên trong sân có khoảng mười người. Dù chỉ là cuộc đua mang tính giải trí, tính chất linh hoạt, nhưng mà trang bị và lễ nghi cơ bản trong sân vẫn tuân theo quy củ thi đấu chính thức.
Bọn Thẩm Trình đều mặc áo bảo hộ chuyên nghiệp, mặc quần trắng, giày trắng, đầu đội mũ đen. Ba người Thẩm Trình, Thẩm Minh và Tần Việt trạc tuổi nhau, bình thường đều chăm vận động, dáng người đâu ra đấy, cả ba ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, nổi bần bật trong đám người.
Thẩm Minh đã tháo kính, khi anh đi sóng vai với Thẩm Trình thì giống nhau như hai giọt nước, người ngoài khó mà phân biệt nổi.
“Trời ạ, quá giống nhau.” Chu Tĩnh nhìn một lát thì giơ tay xin hàng: “Khi cả hai không nói không cười thì tôi không có cách nào phân biệt được. Tri Nhạc, em thì sao —— có khi lần này các cậu không phân biệt được rồi.”
Phương Mộc nhìn kỹ một lát rồi cũng từ bỏ.
Tri Nhạc chăm chú nhìn vào mấy bóng hình đang đi qua đây, rất nhanh cậu đã chỉ và một người trong đó.
“Chắc không?” Chu Tĩnh hỏi.
Tri Nhạc gật đầu.
Chu Tĩnh khẽ nhướng mày, sau đó cô đưa tay kề bên môi, hô lên: “Đại Thẩm tổng!”
Người trong sân nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, hai gương mặt giống nhau như đúc dưới ánh mặt trời của Thẩm Trình và Thẩm Minh cũng ngẩng đầu, nhìn qua theo tiếng gọi.
“Cố lên, Đại Thẩm tổng.” Chu Tĩnh vẫy vẫy tay. Là trợ lý thì đương nhiên là phải cổ vũ cho ông chủ của mình rồi, mọi người đều cười rộ lên.
Thẩm Minh cũng cười rộ lên, hơi giơ cái roi lên như đáp lại.
Đương nhiên người đứng cạnh anh là Thẩm Trình rồi —— Tri Nhạc trả lời đúng rồi!
“Ồ ——” Phương Mộc khoa trương hô.
“Sao lại phân biệt được thế?” Chu Tĩnh rất tò mò, từ trước đến giờ thị lực của cô cũng không tồi, khả năng quan sát tinh tế nhưng chuyện này thì lại chịu.
Tri Nhạc xoa mũi, “Thì, nhìn ra thôi.”
“Trực giác à?”
“Hừm, chắc thế.” Tri Nhạc không biết nên nói thế nào. Ngoài lần đầu không hề phòng bị ra thì sau đó Tri Nhạc chưa từng nhận nhầm, cậu chỉ cần nhìn một cái là có thể tìm được Thẩm Trình một cách chính xác.
Phương Mộc nhẹ nhàng xoa đầu Tri Nhạc: “Nhạc Tử của tôi lợi hại thật đấy —— Chị phải học hỏi đi, bây giờ Thẩm Trình về nước rồi, về công hay tư thì số lần hai người họ gặp nhau chắc chắn sẽ không ít, nếu chị nhận sai người thì không chỉ xấu hổ mà còn khiến ai kia giận đó.” Phương Mộc nói với Chu Tĩnh.
“Đại Thẩm tổng ít khi tháo kính lắm, cũng ít khi không cười. Chẳng may có lúc ấy,” Chu Tĩnh đảo mắt, cười tủm tỉm: “Thì để Tri Nhạc xác nhận trước, còn lại thì nhìn cái là ra ấy mà.”
Chu Tĩnh cũng xoa xoa tóc Tri Nhạc. Phương Mộc giơ ngón cái.
Mắt Tri Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào giữa sân.
Thẩm Trình ngẩng đầu, tựa lơ đãng nhìn về phía cậu, Tri Nhạc cười rộ lên, cậu học theo Chu Tĩnh đưa tay lên bên miệng, dùng khẩu hình để nói: “Anh ơi, cố lên!” —— ra ngoài, cậu vẫn nhớ ra phải cẩn thận, nói ít lại, tránh để người ta chú ý.
Thẩm Trình ngồi trên lưng ngựa, mặc trang phục cưỡi ngựa, đường cong cơ thể mượt mà tuyệt đẹp, mặt mày tựa điêu khắc, ánh nắng vàng ươm bao phủ toàn thân hắn, trông hắn tựa vị hiệp sĩ ưu nhã anh tuấn của thế kỷ trước vậy. Hắn đặt hai ngón tay lên bên lông này, tùy ý đưa tay về phía Tri Nhạc ——
—— Đẹp trai quá.
Tim trong ngực Tri Nhạc chợt nhảy lên, đập thình thịch thình thịch. Trong mắt cậu, những người khác chợt biến thành phông nền, toàn bộ trại nuôi ngựa như chỉ còn lại một mình Thẩm Trình mà thôi.