Hình ảnh lại chuyển, chị gái cậu Sở Hy đi qua, “Mẹ chỉ quan tâm những người có tác dụng với bà ấy, những người dư thừa bà đều không muốn lãng phí bất kỳ tinh thần và thể lực nào để quan tâm. Sở Dụ, em còn chưa hiểu hay sao?”
Em hiểu rồi.
Bây giờ em đã hiểu ra rồi.
Từ cảnh trong mơ tỉnh dậy, Sở Dụ nhắm mắt, cảm giác dường như bản thân mình đã chảy một tầng mồ hôi, trên trán có cảm giác mát lạnh. Huyệt Thái Dương căng ra khó chịu, còn cả nhịp tim nhanh khi vừa mới thức dậy.
Cậu mở mắt ra, tầm nhìn đều tối đen, không có ánh sáng.
Cậu phát hiện có gì đó không đúng.
Giường rất cứng, chiếc chăn mỏng đắp trên người còn mang theo một mùi hương sạch sẽ quen thuộc.
“Nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Giọng nói nhẹ khàn khàn ngay ở bên tai, rất thấp, còn có vài phần không vui khi bị đánh thức.
Sở Dụ ngừng thở, quay đầu về nguồn phát ra âm thanh, không quá khẳng định, “………….Lục Thời?”
“Ừ.”
Lục Thời gần như nghiêng người qua, hỏi lại, “Nằm mơ thấy ác mộng hả?”
Sở Dụ không muốn nhắc tới.
Trong bóng đêm, có một ngón tay chạm vào chóp mũi cậu. sau đó chuyển qua dưới mắt, lau sạch sẽ vết nước ở đuôi mắt cậu.
Ngón tay mang theo độ ấm, Sở Dụ hơi co người lại, cảm thấy giống như bị đốm lửa thiêu đốt.
Giọng Lục Thời rất nhẹ.
“Tôi nghe thấy tiếng cậu gọi mẹ, hỏi bà ấy tại sao lại muốn vứt bỏ cậu, còn cả tiếng khóc nữa.”
Quả nhiên là nhóc mít ướt.
Chút nỗi lòng khó nói ra đột nhiên bị vạch trần không chút uyển chuyển nào.
Lục Thời giống như một chiếc thương sắc bén, dùng lưỡi dao sắc nhọn, mở ra vết thương máu chảy đầm đìa kia, không cho Sở Dụ cơ hội né tránh hay nghỉ ngơi nào.
Sở Dụ không nói gì.
Cậu nằm nghiêng, co hai chân lên, cuộn mình lại……..là tư thế không có cảm giác an toàn.
Một lúc lâu sau, Sở Dụ mới nhỏ giọng nói, “Cậu có thầm cười nhạo tôi không, chuyên tâm chuyên ý, toàn tâm cố gắng, tốn công vô ích lâu như vậy.
“Hoàn toàn tưởng rằng chứng minh cho bà thấy tôi rất giỏi là có thể thay đổi cách nhìn của bà với tôi. Nhưng trên thực tế, khi tôi còn chưa nhận thức được điều gì, bà đã ngồi trên cao tiến hành tuyên án, hoàn toàn vứt bỏ tôi. Bà căn bản sẽ không liếc nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Cậu áp chế giọng nói, mê mang tự giễu.
“Nhưng mà bản thân tôi lại tự cho là đúng, nhất định phải dùng sức xông một mạch tới tường, đâm tới đầu rơi máu chảy mới tỉnh táo lại, mới nhận thức được rõ sự thật.”
“Giống như một trò đùa, thật sự là quá buồn cười.”
“Cậu cảm thấy bản thân mình rất buồn cười?”
Lục Thời hỏi cậu, “Cậu còn nhớ tôi đã nói gì với cậu không.”
“Ừ.”
Cho dù kết quả thế nào, đều không được khóc.
Trong bóng đêm, giọng nói của Lục Thời giống như băng, lạnh lẽo đập vào màng tai.
“Nếu như đã đặt ra một mục tiêu, cũng bằng lòng làm, vậy phải xác định rõ bên trong có nguy hiểm. Có một số chuyện, không phải cậu làm, dốc hết sức để làm là có thể hoàn thành mục tiêu trong dự định.”
Lục Thời dừng lại, giọng nói trầm như vực sâu, “Nhận được một đáp án và kết cục, dù sao cũng tốt hơn cái cảm giác bất lực khi đi trên một con đường tối đen, cho dù làm thế nào cũng đều rất xa vời.”
Sở Dụ cảm thấy, dường như Lục Thời đang nói bản thân mình.
Lần đầu tiên cậu nghe được Lục Thời dùng ngữ khí như thế này.
Cậu không dám hỏi tiếp.
Sở Dụ theo bản năng nhận ra được đây chính là vùng cấm của Lục Thời, là khu vực mà không cho phép bất cứ ai bước vào.
Sở Dụ trở mình, nằm thẳng trên giường, cậu nhìn lên trần nhà, mơ hồ có thể nhìn rõ hình dáng của ngọn đèn trần.
Cậu hít một hơi thật sâu.
“Kỳ thực, chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn, không có gì lớn cả, đúng không?”
“Ừ.”
“Tôi cho rằng so với chuyện bị vứt bỏ thì chuyện cậu đột nhiên biến thành quái vật muốn ăn thịt người mới càng làm cậu khó chấp nhận hơn.”
Sở Dụ được an ủi một các kỳ dị.
Đúng vậy, mình đã phải hút máu mới có thể sống, còn có việc gì lớn hơn thế nữa?
Khoảng thời gian này đều không ngủ được một giấc tử tế, trong chốc lát đã tạm thời thuyết phục được bản thân mình, Sở Dụ ngáp một cái.
Cậu ôm lấy chăn mỏng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng ồn ào náo động dưới tầng còn chưa vang lên, Ngụy Quang Lỗi đã gõ vang cửa nhà Lục Thời.
Qua một lát, cửa mở ra, Lục Thời đứng ở cửa, nhíu mày bực bội.
Biết anh có thói cáu kỉnh khi vừa mới ngủ dậy, Ngụy Quang Lỗi vội vàng bày ra thứ đồ cầm trong tay, “Mẹ em hầm canh, hầm cả một buổi tối, thơm lắm. Bà bảo em lập tức mang tới cho anh, không được để anh bỏ qua mỹ vị nóng hổi này!”
Lục Thời tránh đường.
Ngụy Quang Lỗi vào trong, “Anh……….”
Vừa mới nói ra một chữ, đã bị Lục Thời cắt đứt, “Đừng nói chuyện.”
“Hả?” Ngụy Quang Lỗi không hiểu, cảm thấy tính cáu kỉnh khi thức giấc của anh Lục càng ngày càng nặng rồi.”
Lục Thời lười giải thích, chỉ vào phòng ngủ.
Ngụy Quang Lỗi kỳ quái, bước mấy bước qua đó, đứng ở cửa phòng nhìn vào.
Trên giường có một khối nhô lên, một người vùi vào chiếc gối đầu mềm mại, lộ ra nửa khuôn mặt, ôm chặt lấy chăn, đang ngủ rất say.
Là Sở Dụ.
Người đẹp ngủ cũng đẹp, Ngụy Quang Lỗi đang suy nghĩ quay lại cảnh tượng này, tùy tiện quăng lên tivi có lẽ cũng có thể dùng làm quảng cáo cho hãng chăn gối đệm.
Cậu vừa muốn đi hỏi Lục Thời, tại sao cậu chủ nhỏ lại ngủ ở đây, tầm mắt đang nhìn quanh đột nhiên dừng lại.
“Đậu má.”
Ngụy Quang Lỗi chửi bậy một câu.
Tầm mắt cậu dừng lại trên cánh tay lộ ra của Sở Dụ.
Trên ngón tay vô cùng trắng, đang nắm lấy một chiếc áo, màu xám.
Tính đi tính lại thì Lục Thời cũng không có mấy bộ quần áo, đổi mặc qua lại.
Ngụy Quang Lỗi nhớ rất rõ ràng, anh Lục có hai chiếc áo phông màu xám, chỉ có xám không, bọn họ mua cùng nhau, bị Lục Thời lấy làm áo ngủ.
Bây giờ, một trong hai, đang phơi ở bên ngoài ban công, bị gió thổi tới thổi lui.
Chiếc còn lại, Sở Dụ đang ôm lấy ngủ.
Quay đầu lại nhìn chiếc áo phông trắng trên người Lục Thời, trong đầu Ngụy Quang Lỗi xuất hiện một ý nghĩ, nhưng không dám chắc chắn.
Ghé vào gần Lục Thời, Ngụy Quang Lỗi nhỏ giọng cẩn thận hỏi, “Anh Lục, hình như cậu chủ nhỏ đang nắm áo của anh phải không?”
“Ừ.”
Lục Thời thản nhiên, áp chế cáu kỉnh khi thức giấc.
“Cậu ấy ngủ say, nắm lấy áo tôi không chịu buông nên tôi cởi ra cho cậu ấy luôn.”