Lâm Vọng Hề mặc váy dài màu trắng, dáng vẻ vô cùng tươi đẹp, tóc buộc đơn giản thành đuôi ngựa, sạch sẽ gọn gàng.
“Chị thích thì tốt rồi, lúc ấy thực sự không biết phải tặng gì, nhớ tới trước đây chị đã từng nói rằng muốn bộ trang sức Geogre Lorna mới ra kia, cho nên em liền nhờ người đi mua.”
Sở Dụ nói rất đơn giản, Lâm Vọng Hề lại rất rõ ràng, bộ trang sức này rất khó mua. Cô hiểu được tâm ý này, lại nói, “Sao thế, tâm tình không tốt hả?”
Cô lớn hơn bọn họ hai, ba tuổi, trước giờ đều coi Hạ Trí Hạo và Sở Dụ như em trai. Thấy Sở Dụ rót một chén nước lạnh, uống từng ngụm nhỏ, có chút lo lắng.
Sở Dụ quơ quơ ly nước trong tay, đá viên trong cốc va vào nhau vang lên âm thanh trong trẻo.
Nghe thấy Lâm Vọng Hề hỏi, cậu lắc đầu, “Không có, em chỉ không có tinh thần chút thôi.”
“Ừ, dù sao cũng phải chăm sóc tốt bản thân, gần đây bắt đầu giảm nhiệt độ rồi, chú ý đừng để bị cảm.”
Lâm Vọng Hề lại nhắc nhở Sở Dụ, “Anh họ của Hạ Trí Hạo cũng tới đây.”
“Anh ấy cũng tới?”
Sở Dụ không mấy thiện cảm với anh họ của Hạ Trí Hạo.
Cậu chơi với Hạ Trí Hạo, thỉnh thoảng cũng gặp Hạ Trí Viễn.
Khác với Hạ Trí Hạo thần kinh thô qua loa cẩu thả, lại còn ham chơi, Hạ Trí Viễn không lớn hơn bọn họ mấy tuổi lại có tính cách hoàn toàn khác, luôn làm cho Sở Dụ cảm giác không được tốt.
Đã mấy lần cậu đều nhìn thấy Hạ Trí Viễn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt rất kỳ quái.
Sở Dụ không thích ánh mắt này, cậu nói cho Hạ Trí Hạo, ít dẫn Hạ Trí Viễn tới trước mặt cậu đi.
Lâm Vọng Hề biết được điều này, giải thích thay Hạ Trí Hạo, “Đúng lúc Hạ Trí Viễn cũng tới đây chơi nên gặp nhau.”
“Ừ.”
Tụ tập cùng nhau, luôn không thể tránh được ca hát, uống rượu, chơi trò chơi.
Thấy Sở Dụ không mấy hứng thú, Hạ Trí Hạo không cố kéo cậu chơi cùng, ngược lại quăng xúc xắc trong tay, ngồi bên cạnh Sở Dụ, “Không chơi nữa, bản thiếu gia tới đây nói chuyện với mày!”
Sở Dụ cười cậu ta, “Những người khác đều chơi vui vẻ vậy, mày có thể nhịn được?”
Khuyên tai kim cương sáng lấp lánh dưới ngọn đèn, Hạ Trí Hạo nhún vai, “Anh em tâm tình không tốt, có lẽ nào tao lại tự mình đi vui vẻ?”
Cậu ta cũng không truy hỏi tại sao tâm tình Sở Dụ không tốt, đưa ra chủ ý, “Có uống rượu hay không? Nếu như mày uống, tao sẽ chọn cho mày loại ngon, thử xem? Biết đâu uống say ngủ một giấc, nấc một cái thì những chuyện không vui, khó chịu, buồn bực đều biến mất.”
“Không phải vị của rượu đều gần giống như nhau sao?”
Sở Dụ nói như vậy nhưng không từ chối, “Mày chọn đi.”
Hạ Trí Hạo búng tay tách một cái, gọi người phục vụ đứng ở cửa qua đây, đọc ra một cái tên tiếng Pháp, “Mang tới đây hai chai, dùng cốc thủy tinh giáo đường Barocco.”
Nói xong, cậu quay về phía Sở Dụ, “Anh em hiểu mày, nếu như cốc thủy tinh xấu, mày chắc chắn sẽ không uống. Loại cốc giáo đường Barocco này đổ rượu vào thực sự rất đẹp, tuyệt đối phù hợp với thẩm mỹ của mày!”
Đợi rượu và ly được mang lên rồi, người phục vụ dùng dụng cụ mở nắp chai, rót rượu màu hổ phách vào trong ly. Trong nháy mắt, giống như có thể nhìn thấy hoa văn theo phong cách trong giáo đường Barocco trên thủy tinh.
Hạ Trí Hạo vô cùng đắc ý, “Không lừa mày chứ, đẹp không?”
Sở Dụ gật đầu, nâng cốc lên, để sát lại gần nhìn, cười nói, “Rất đẹp.”
Hạ Trí Hạo thở ra một hơi đầy khoa trương, “Cuối cùng thì mày cũng cười rồi!”
Cậu ta cũng nâng cốc lên, “Nào, uống thử xem có ngon hay không.”
Thế là khi Lâm Mộc Hề nghe điện thoại xong quay lại phát hiện ra hai chai rượu bày trước mặt Hạ Trí Hạo và Sở Dụ đã cạn thấy đáy.
Đa phần đều do Hạ Trí Hạo uống, nhưng Sở Dụ cũng đã uống ba cốc.
Thấy ánh mắt Sở Dụ mơ màng không có tiêu cự, con ngươi như chứa nước, khẽ lay động một chút là sẽ trào ra. Lâm Vọng Hề đoạt lấy chén rượu chỉ còn một nửa trong tay Sở Dụ đặt sang một bên, hỏi Hạ Trí Hạo, “Không phải em không biết tửu lượng của Sở Dụ, sao còn kéo em ấy uống?”
Hạ Trí Hạo vẫn còn rất tỉnh táo, cậu kêu oan, “Chị Lâm, em thấy tâm tình Sở Dụ không tốt có lẽ đã gặp phải chuyện gì. Em nghĩ rằng uống say ngủ một giấc thì tâm tình có thể tốt hơn một chút,”
“Ngụy biện!”
Lâm Vọng Hề trừng Hạ Trí Hạo một cái, lại gọi Sở Dụ, “Sở Dụ, sao rồi em?”
Sở Dụ ngước mắt nhìn Lâm Vọng Hề, lại cúi đầu xuống, yên lặng.
“Uống say rồi.” Lâm Vọng Hề lấy túi của mình qua, “Đi, đưa người về nhà.”
Thấy Hạ Trí Hạo vẫn còn muốn ở lại, Lâm Vọng Hề nhếch đuôi mày vẻ tỉ mỉ của mình, “Sao nào, hai em còn chưa thành niên, còn muốn thuê phòng ở đây ngủ qua đêm? Nếu như xảy ra chuyện gì, em nghĩ anh chị em ấy có xé em ra thành mảnh hay không!”
Đối diện Sở Dụ, giọng của Lâm Mộc Hề lại trở nên dịu dàng, “Sở Dụ, đi, chúng ta về thôi.”
“Về thôi?”
Sở Dụ mơ màng mấy giây, như đột nhiên nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Giọng cậu không rõ ràng, lại nhỏ, Hạ Trí Hạo ngồi lại gần, chỉ nghe thấy ba từ “tới đón tôi”.
Chào tạm biệt bạn bè đang có mặt, Hạ Trí Hạo và Lâm Vọng Hề đỡ Sở Dụ ra bên ngoài.
Hạ Trí Viễn cũng ra theo.
Hạ Trí Hạo cảm thấy lạ, “Anh, anh cũng muốn về?”
Hạ Trí Viễn tươi cười tao nhã: “Ừ, trong nhà gọi điện tới giục rồi, bảo anh về sớm một chút.”
Tầm mắt chuyển sang Sở Dụ đang cúi đầu, “Sở Dụ sao vậy?”
“Uống nhiều mấy cốc rượu, em với chị Lâm đưa nó về.”
Thang máy tới rồi, Hạ Trí Viễn lại hỏi, “A Hạo, em có dìu được không, hay là để anh giúp một tay?”
Nói xong, anh vươn tay chuẩn bị dìu Sở Dụ.
Sở Dụ lui về sau một bước, né ra.
Từ chối rất rõ ràng.
Hạ Trí Hạo cảm thấy tình huống có chút lúng túng, nói đùa một câu lại vội vàng dìu Sở Dụ vào trong thang máy.
Đợi tới cửa đại sảnh rồi, Sở Dụ không muốn đi, nói phải đợi người tới đón cậu.
Nghĩ rằng có lẽ Sở Dụ đã gọi điện cho tài xế trong nhà, Hạ Trí Hạo và Lâm Vọng Hề ngồi đợi cùng cậu.
Hạ Trí Viễn cũng không đi, ba người câu được câu không ngồi nói chuyện.
Qua mười mấy hai mươi phút, Hạ Trí Hạo đột nhiên nhìn thấy một người đi thẳng về phía Ulysess.
“Đậu má, Lục Thời?”
Lâm Vọng Hề đang nghịch điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu, “Người quen?”
“Vâng, là học thần của trường chúng em, thành tích nghịch thiên, có lẽ đầu óc bẩm sinh đã không giống như chúng ta. Khai giảng còn không hợp với Sở Dụ, sau đó hình như lại tốt hơn, khoảng thời gian trước còn dạy kèm cho Sở Dụ.”
Hạ Trí Hạo cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao Lục Thời lại tới đây.
Lâm Vọng Hề nhìn cẩn thận.
Lục Thời mặc áo phông đen đơn giản, quần bò đen, giày thể thao vận động. Thân hình gầy của thiếu niên, có một loại khí chất lãnh đạm, ngũ quan tuấn lãng.
Đúng là tuổi trẻ mười bảy, mười tám tuổi, khí chất như thế này, không biết có bao nhiêu cô gái mê mẩn.
Cô trêu ghẹo, “Giá trị nhan sắc của học sinh trường em đều cao như vậy, liệu em có ngày ngày cảm thấy tự ti không?”
Hạ Trí Hạo vuốt tóc, “Nói bậy, bổn thiếu gia phong lưu phóng khoáng!”
Lâm Mộc Hề cười lớn, lại nhìn kỹ thêm mấy lần, cảm thấy người này hình như………..có chút quen mắt?
Lục Thời đi lại gần, dừng lại trước mặt Hạ Trí Hạo, “Chào cậu.”
Hạ Trí Hạo ngơ ngác.
Ở trường học, cậu và Lục Thời còn chưa bao giờ gật đầu chào nhau, không có lý nào gặp nhau ở đây còn đặc biệt tới chào hỏi.
Cậu cẩn thận đáp lại một câu, “Chào cậu.”
Lục Thời nhìn Sở Dụ, “Tôi tới đón cậu ấy.”
“Hả?”
Hạ Trí Hạo chưa kịp phản ứng lại, “Đón ai?”
“Sở Dụ.”
Hạ Trí Viễn đứng ở bên cạnh chen vào, “Sở Dụ uống rượu rồi, chúng tôi không yên tâm.”
Ngụ ý chính là, không phải có người nào tới tùy tiện nói đón là đón được.
Lục Thời không trả lời, chỉ nhìn Sở Dụ, “Sở Dụ, đi.”
Sở Dụ đang nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có giọng nói quen thuộc đang gọi mình, mơ màng ngẩng đầu nhìn, thấy Lục Thời đang đứng ở trước mắt.
“Lục Thời…………”
Cậu bước lên trước chuẩn bị đi qua đó.
Nhưng cậu uống say, run chân một cái, nghiêng người ngã lên người Lục Thời.
Linh hoạt vươn tay ôm người vững vàng, Lục Thời nói, “Hai mươi phút trước, cậu ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi tới………..” Lục Thời dừng lại một chút, lại nhanh chóng nói tiếp “…đón cậu ấy.”
Đầu của Sở Dụ vùi vào bả vai anh, giống như con mèo, khẽ liếm lên cổ anh, dường như chẳng còn vài phần nhẫn nại.
Có lẽ là đói rồi.
Vỗ vỗ mấy cái vào lưng người trong lòng để an ủi, Lục Thời không trì hoãn thêm nữa, “Tôi đưa cậu ấy về trước.”
Hai bên đường đi là cây ngô đồng cao lớn, cành lá rậm rạp.
Lục Thời đứng chỗ tối, lưng tựa vào thân cây, ôm lấy người, một tay hơi kéo cổ áo xuống.
Sở Dụ nhìn chằm chằm vào làn da trắng lộ ra, không nhúc nhích, mà ngước nhìn Lục Thời.
“Ừ, cắn đi.”
Lúc này Sở Dụ mới cọ lên, cắn bả vai Lục Thời.
Bờ vai truyền tới cảm giác hơi đau nhói, còn có chút ngứa.
Mùi rượu nhàn nhạt vương nơi đầu mũi, Lục Thời buông mắt xuống nhìn hình bóng hai người dung hợp lại.
Bánh xe lăn trên mặt đất, một chiếc xe Porsche màu đen dừng lại bên đường, cửa ở vị trí ghế lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Hạ Trí Viễn.
Anh nhìn thấy Sở Dụ dựa vào lòng Lục Thời, dáng vẻ vô cùng ỷ lại chẳng muốn tách ra chút nào, hoàn toàn không có chút chống cự khi đối diện với mình.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Gió đêm thổi qua, có phiến lá ngô đồng to chậm rãi rơi xuống.
Lục Thời vươn tay lên, xoa xoa gáy Sở Dụ.
Hơi nghiêng đầu, khóe môi cọ qua tóc Sở Dụ, khuôn mặt Lục Thời có chút hung ác, giống như công khai chủ quyền, nói về hướng Hạ Trí Viễn.
“Người của tôi.”