“Không phải trường học luôn chuẩn bị đề thi B sao? Hoặc là để cho các thầy cô trong trường ra đề cũng được. Đưa đề thi cho em, ở đây, trước mặt mọi người em sẽ làm lại bài thi một lần nữa?”
Sở Dụ nhìn về phía Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết, trong mắt là sự khinh thường rõ ràng, “Xem điểm số của em, rốt cuộc là thật hay là giả.”
Phòng Minh Triết và Quản Dật Dương ngồi trên sô pha, sau lưng chảy một tầng mồ hôi.
Điều này không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.
Chủ nhiệm giáo dục vuốt cằm, “Đúng, phương pháp này rất tốt. Nếu em Sở Dụ đồng ý phối hợp, tôi sẽ bảo phòng giảng dạy mang đề B tới đây.”
“Làm phiền thầy rồi ạ.”
Sở Dụ lại nhìn về phía Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết, nhếch khóe môi lên, “Chỉ mong rằng đợi khi em làm xong đề thi rồi, một số bạn học nào đó đừng có nói em xem trước đề học đáp án.”
Thầy chủ nhiệm giáo dục xua tay, “Không thể nào, vì đề thi này chỉ in có một tờ, để trong bao niêm phong. Chưa từng xé qua, không thể nào xuất hiện tình trạng lộ đề.”
Chưa được bao lâu, đề thi được đặt trong bao giấy niêm phong được mang tới đây.
Sở Dụ mượn bút của chủ nhiệm giáo dục, dùng sách kê giấy, bắt đầu làm bài.
Trong văn phòng yên tĩnh.
Trong lúc đó, chủ nhiệm giáo dục nhận hai cuộc điện thoại, luôn đứng ở đó.
Khi cậu làm tới câu hỏi cuối cùng, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng bước chân tiến lại gần.
Tiếng vang của giày cao gót giẫm trên nền đá cẩm thạch.
Rất nhanh, cửa văn phòng bị gõ vang, một người phụ nữ tuổi còn trẻ mặc một bộ đồ công sở màu vàng nhạt mở cửa ra lui về một bên.
Chủ nhiệm giáo dục vội vàng đứng lên đón, cung kính nói, “Thi tổng, làm phiền cô bận rộn như vậy mà cũng phải dành thời gian tới đây!”
Ngòi bút của Sở Dụ xẹt qua mặt giấy, “Roẹt” một tiếng, xuyên qua trang giấy.
Sở Dụ không ngẩng đầu lên.
Cho tới khi một âm thanh quen thuộc gọi tên của cậu, “Sở Dụ.”
Cầm bút nước ruột đen vỏ trong suốt, Sở Dụ ngước mắt lên nhìn qua đó.
Mẹ của cậu, Thi Nhã Lăng, mặc áo trắng thắt nơ bằng tơ tằm, âu phục màu đen được cắt may thủ công, đang đứng ở cửa văn phòng nhìn về phía cậu.
“Mẹ.”
Sở Dụ gọi ra tiếng, cảm thấy giọng nói dường như không phải của mình nữa rồi, giống như mất đi khống chế.
Cậu phát hiện, bản thân mình đã ba tháng rồi chưa gặp Thi Nhã Lăng.
Trong nháy mắt đột nhiên lại dâng lên cảm giác xa lạ.
Thi Nhã Lăng nhìn về phía chủ nhiệm giáo dục, “Ông nói tình huống cụ thể đi.”
Ông vốn nghĩ chuyện Sở Dụ gian lận này là việc liên quan tới danh dự cho nên cẩn thận báo cho thư kí của Thi Nhã Lăng.
Không ngờ rằng Thi Nhã Lăng lại đích thân tới.
“Tôi biết rồi.”
Thi Nhã Lăng nghe xong, nhìn Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết ngồi trên ghế sô pha, “Chuyện gì làm cho mấy cháu lo lắng dốc hết sức vu tội Sở Dụ gian lận?”
Bà không có diện mạo dịu dàng, mà ngược lại, lâu ngày ở địa vị cao làm cho bản thân bà tự mang theo khí thế áp chế người khác.
Quản Dật Dương sắc mặt trắng bệch, Phòng Minh Triết lại càng hít thở rối loạn.
Bọn họ cũng không ngờ rằng, chủ nhiệm giáo dục lại sợ phiền phức vậy, còn kéo cả mẹ Sở Dụ tới trường!
Sở Dụ nhìn thấy một màn trước mắt này, không bất ngờ gì.
Trước mặt người ngoài mẹ của cậu nhất định sẽ bảo vệ cậu, bởi vì có quan hệ với tôn nghiêm của bà và nhà họ Sở.
Cúi đầu xuống, Sở Dụ làm xong câu cuối cùng, sau đó giơ tay ra hiệu, “Thưa thầy em đã làm xong rồi ạ.”
Chủ nhiệm giáo dục vội vàng nhận lấy bài thi môn toán, bắt đầu so sánh với đáp án tiêu chuẩn.
Ông nhanh chóng công bố kết quả, “Bài thi toán của em Sở Dụ được 109 điểm.”
“Không thể nào!”
Phòng Minh Triết đột nhiên kêu lên.
Phát hiện ra tất cả ánh mắt đều đặt trên người mình, cậu ta nặng nề nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói khàn khàn, “Sở Dụ…….. cậu ta không thể nào thi được điểm cao như thế! Sao cậu ta có thể thi được điểm cao như thế? Khẳng định là gian lận! Với trình độ của cậu ta, không thể nào!”
“Em Phòng Minh Triết,” Chủ nhiệm giáo dục nhìn Thi Nhã Lăng biểu tình lạnh lùng, quát phòng Phòng Minh Triết, “Sự thật đã chứng minh, em Sở Dụ làm bài thi ngay tại chỗ được 109 điểm!”
Phòng Minh Triết còn muốn tranh luận, Lục Thời nãy giờ không có cảm giác tồn tại đột nhiên mở miệng nói, “Em vừa mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước em đi qua phòng thiết bị thể dục, ngẫu nhiên nghe thấy một đoạn đối thoại riêng tư.”
Lục Thời vừa dứt lời, trong văn phòng vang lên một đoạn ghi âm.
“Lấy được chưa?”
Là giọng của Quản Dật Dương.
Một giọng nam khác nói, “Lấy được rồi, lấy được rồi, đậu má, dọa chết tôi rồi, may là mười hai mươi năm nay bố tôi không hề thay đổi thói quen, chìa khóa ngăn kéo đều vứt trong bình hoa, để tôi tìm được. Dật Dương, mấy đề này cậu làm trước đi, xong học thuộc đáp án. Thành tích của cậu lên xuống không ổn định, nhưng lần này vào thời khắc mấu chốt nhất định không được đứt xích! Phải thi được điểm cao, đạp thằng nhóc họ Sở kia xuống dưới đất, để xem tên nhị thế tổ kia còn kiêu ngạo được nữa không!”
“Được, tôi biết rồi, khẳng định không có vấn đề gì.”
Trong đoạn ghi âm, Quản Dật Dương còn cười cười, “Các cậu chuyện bé xé ra to, bằng trình độ của Sở Dụ có thể thi được bao nhiêu điểm?”
Giọng của Phòng Minh Triết, hoàn toàn không hề nao núng như vừa rồi, cười hì hì, “Cái này cũng không biết đâu được, nghe nói Lục thần còn đang dạy kèm cho Sở Dụ mà, trình độ đoán trọng điểm đề của Lục thần rất nghịch thiên, cho nên để cho chắc chắn, cậu nhanh chóng làm đề này đi!”
Đoạn ghi âm kết thúc ở đây.
“Trong đoạn ghi âm này, một người là Quản Dật Dương, một người là Phòng Minh Triết, còn một người là con trai chủ nhiệm bộ môn, Thẩm Trọng Minh. Em ngẫu nhiên gặp được bọn họ lén lén lút lút, cho nên liền đi theo qua đó, cuối cùng ghi âm được đoạn trò chuyện của bọn họ.”
Mặt Lục Thời đen lại, ánh mắt vô cùng lạnh, ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm Quản Dật Dương, “Tôi đột nhiên rất tò mò, trừ cậu, Thẩm Trọng Minh, Quản Dật Dương, mấy cậu còn có ai nữa, muốn hất nước bẩn lên người Sở Dụ, kéo cậu ấy giẫm xuống?”
Chủ nhiệm giáo dục đổ mồ hôi lạnh.
Ông bắt đầu oán trách bản thân mình tự coi mình thông minh.
Sở Dụ bị nghi ngờ gian lận, việc đầu tiên ông nghĩ tới chính là gọi điện thoại cho trợ lý của Thi Nhã Lăng, tiêm phòng trước sau đó hoàn toàn không quan tâm tới kết quả, dù sao cũng không thể đổ lên đầu ông.
Bây giờ Thi Nhã Lăng tới tận đây, lại tận tai nghe thấy con trai của mình bị bạn bè bày mưu hãm hại ngay trong trường học.
“Thi tổng………”
“…….Thầy Trương.” Thi Nhã Lăng dặn dò, “Tôi nghĩ chuyện này đã rõ ràng rồi, về phần xử lý như thế nào, trường học có nội quy có thể tham khảo.”
Bà chuyển hướng sang Sở Dụ đang làm bài thi vật lý, “Theo mẹ ra đây.”
Sở Dụ buông bút xuống, đi theo Thi Nhã Lăng ra khỏi văn phòng, đi vào phòng họp nhỏ ở bên cạnh.
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, cửa bị đóng lại.
Giọng Sở Dụ khô khốc, ngữ khí cố ý thể hiện rất thoải mái, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mười một giờ có cuộc họp, ở gần đây vừa vặn đi ngang qua trường con.”
“Vâng, mẹ làm việc bận rộn cũng phải nhớ ăn cơm trưa, nếu không dạ dày sẽ khó chịu.”
Nói xong câu này, cổ họng Sở Dụ hơi đau.
Chủ nhiệm giáo dục nghi ngờ cậu, Quản Dật Dương và Phòng Minh Triết hãm hại cậu, cũng không sao cả.
Dù sao, nếu như cậu để những chuyện thế này trong lòng, đã sớm bị tức chết rồi.
Còn nữa, không gian lận là không gian lận, mỗi một điểm đều do cậu tự thi được, cậu có thể làm được.
Nhưng không có ánh mắt của người khác, đối mặt với Thi Nhã Lăng, Sở Dụ buông sự bình tĩnh xuống, đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
“Mẹ, con không gian lận. Lần thi tháng này con thi được hạng 199, môn tiếng Anh còn được hạng hai toàn khóa, chủ nhiệm lớp nói…….”
“Sở Dụ.”
Thi Nhã Lăng ngắt lời Sở Dụ, thấy đuôi mắt cậu hơi đỏ, dáng vẻ có chút tủi thân, bà nhíu mày, “Mẹ không quan tâm thành tích của con thế nào, có tốt hay không. Cũng không quan tâm con thi cử có gian lận, hoặc là bạn bè có vấn đề gì hay không. Những thứ này đều là chuyện của con. Mẹ không hi vọng con giống như một kẻ yếu đuối, ngay cả những vấn đề nhỏ cũng không thể giải quyết được. Mẹ rất bận, không có nhiều thời gian để giúp con giải quyết phiền phức, hay tới xem trò cười hơn thua nhau của những vị thành niên còn chưa trưởng thành, con hiểu chứ?”
Sở Dụ sững sờ.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy khó hít thở, vị trí trái tim nổi lên đau đớn.
Ngón tay buông xuống bên người cậu hơi run rẩy, “Mẹ, con……….”
Cậu muốn nói, trước đây con không hiểu, nhưng bây giờ con hiểu rồi. Thành tích thi tháng của con tiến bộ rất nhiều, con chăm chỉ học, còn học rất được. Kỳ thực con rất thông minh, con có thể chuyên tâm học tập, hơn nửa tháng này con không hề đọc một trang chuyện tranh nào.
Cho nên, mẹ có thể đừng dễ dàng từ bỏ con như vậy được không?
Mẹ nhìn con xem.
Thi Nhã Lăng đứng dậy, chiếc nơ trên áo sơ mi tơ tằm trắng vẽ ra một độ cong, “Mẹ đi trước.”
Sở Dụ cúi đầu, không nói gì.
Tiếng giày cao gót giẫm trên nền đá, quanh quẩn trong phòng họp.
Cậu quay đầu, nhìn theo bóng lưng Thi Nhã Lăng, khàn giọng gọi, “Mẹ…………”
Thi Nhã Lăng quay đầu, nhíu mày, “Còn có chuyện gì??”
Ngón tay theo bản năng nắm chặt lại, Sở Dụ lắc đầu, khàn giọng nói, “Không có gì.”
Cửa phòng họp bị đóng lại một lần nữa.
Không khí yên lặng, không có chút ồn ào nào.
Ghế ngồi bằng da vây xung quanh bàn hội nghị tròn, đèn không bật.
Sở Dụ vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn những hạt bụi nhỏ bé chuyển động dưới ánh sáng, bỗng nhiên cong khóe miệng.
Cậu đột nhiên cảm thấy, bản thân mình là một trò cười.
Thi Nhã Lăng căn bản không để ý rốt cuộc cậu có gian lận hay là bị oan, bị hãm hại.
Cũng không quan tâm cậu thi được bao nhiêu điểm, tiến bộ hay là thụt lùi.
Yêu cầu duy nhất của bà chính là cậu khỏe mạnh, vui vẻ, bình an, không gặp bất cứ nguy hiểm nào, hay gặp bất cứ phiền phức gì, tránh lãng phí thời gian và tinh lực của bà.
Bà đã hoàn toàn từ bỏ cậu từ sớm rồi.
Sở Dụ cảm thấy có chút lạnh.
Sự lạnh lẽo đi dọc theo xương sống của cậu, lại xuyên qua vô số dây thần kinh, lan tràn tới toàn thân.
Cậu ngồi thụp xuống đất, ôm lấy mình, hoảng hốt cảm nhận ngón tay cương cứng lại, hô hấp khó chịu.
Không có ánh sáng, khí lạnh ùn ùn kéo về phía cậu.
Tiếng bước chân rất nhẹ.
Sở Dụ phản ứng chậm chạp quay đầu qua, nhìn thấy người kia đi về phía mình, ngược hướng ánh sáng.
Là Lục Thời.
Đứng trước mặt Sở Dụ, nhìn thấy cậu đỏ mắt, vẻ mặt hoang mang ngẩng đầu lên nhìn mình. Lục Thời vươn tay về phía Sở Dụ giống hệt như lúc ngồi xổm trên bờ tường trường học hôm ấy.
Tầm mắt Sở Dụ không dịch chuyển.
Cậu nhìn bàn tay vươn ra trước mặt mình.
Làn da trắng, mạch máu xanh, cùng với đầu ngón tay mà không biết cậu đã từng cắn bao nhiêu lần.
Mười mấy giây sau, Sở Dụ cẩn thận đặt tay mình lên.
Nắm chặt, để người ta kéo lên, giọng lục thời có sự lạnh lùng quen thuộc, “Có cần an ủi không?”
Sở Dụ ngẩn ngơ nhìn anh, không trả lời.
Lục Thời không hỏi thêm nữa, nâng cánh tay lên, ôm người vào trong lòng.
“Tuy rằng đã bảo cậu đồng ý với tôi, cho dù kết quả như thế nào cũng không được khóc. Nhưng nếu như cậu muốn khóc, có thể lặng lẽ khóc, tôi sẽ giả vờ như không biết.”
Sở Dụ cúi đầu gọi một tiếng, giọng mũi rất nặng.
“Lục Thời.”
“Tôi ở đây.”
Lục Thời cúi đầu, môi khẽ cọ qua tai Sở Dụ, khe khẽ nói, “Lần cuối cùng khóc vì bà ấy, được không.”
Một lúc lâu sau, câu trả lời của Sở Dụ mới truyền tới, giọng rất khẽ, còn hơi run rẩy.
“Được.”
Lục Thời cong khóe môi, vỗ về mái tóc mềm mại của Sở Dụ, “Rất ngoan.”
Trong phòng họp trống trải.
Lục Thời ôm lấy người, nhìn về cánh cửa đóng chặt, nhớ tới đoạn đối thoại cậu nghe được lúc đứng bên ngoài cửa, cùng với hình bóng Thi Nhã Lăng đi lướt qua người mình.
Là bà tự mình đẩy cậu ấy tới bên cạnh tôi.
Bà không cần, tôi cần.