Giọng mũi Lục Thời rất nhẹ.
Không hiểu sao Sở Dụ lại nhớ tới chiều hôm qua trong phòng thay đồ, khi cậu cắn bả vai Lục Thời, đối phương dán sát tai cậu, khẽ hỏi, “Đủ chưa?”
Lắc lắc đầu, hất văng những hình ảnh linh tinh kia ra khỏi đầu, Sở Dụ nói chuyện chính, “Cậu đưa tay đây.”
Lục Thời làm theo.
Bàn tay hướng lên trên, ngón tay hơi cong.
Bàn tay người này còn to hơn mình.
Sở Dụ nâng tay, bàn tay nắm chặt của cậu đặt lên lòng bàn tay anh, khẽ mở ra.
Một viên kẹo hoa quả.
Giấy gói màu hồng nhạt, bên trên vẽ hình một con thỏ thắt nơ bướm.
Sở Dụ giới thiệu, “Loại kẹo này ăn rất ngon, rất ngọt, nhưng lại không ngấy.”
Cậu nhớ tới trạng thái của Lục Thời hôm qua, bổ sung nửa câu sau, “Ăn vào tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Sợ Lục Thời không cần cậu lại trừng mắt nhìn, “Please, bây giờ tôi ăn kẹo cũng không cảm nhận được mùi vị gì, cậu ăn giúp tôi nhé.”
Lục Thời nhăn mày, nhìn thấy dáng vẻ vừa có chút căng thẳng lại vừa chờ mong của Sở Dụ.
“Được.”
Cuối cùng anh trả lời như vậy.
Thấy Lục Thời nhận lấy, Sở Dụ lại lấy một hộp sắt trong cặp mở ra đưa cho Lục Thời.
Lục Thời nhìn thoáng qua, “Táo đỏ?”
“Ừ, bổ máu.”
Đặt hộp sắt nhỏ lên bàn Lục Thời, Sở Dụ lại lục lọi trong cặp sách lấy ra một lọ thủy tinh to bằng ngón tay.
Cậu còn cẩn thận cắm ống hút vào, đặt trước mặt Lục Thời, “Thuốc bổ máu!”
Lục Thời dù bận vẫn ung dung, dựa vào ghế dựa, nhìn Sở Dụ còn lấy thứ gì ra nữa.
Rất nhanh, trước mặt anh nhiều thêm một bình giữ nhiệt.”
“Canh gà hầm nhãn, lạc, đỗ đen, tôi đã nhờ đầu bếp ở nhà ăn trường học nấu giúp đấy, hầm cả đêm, có lẽ là rất thơm.”
Sở Dụ tự mình biểu diễn cái gọi là được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Vẻ mặt cậu chờ mong, “Cho cậu kẹo cậu nhận rồi, những thứ này,” Cậu chỉ ba thứ khác, “Cậu sẽ không từ chối chứ?”
Nói như vậy nhưng trong lòng cậu vẫn có chút thấp thỏm.
Dám thử như vậy bởi vì Sở Dụ nhạy bén quan sát được, không biết Lục Thời vì sao lại có chút dung túng với cậu.
Nhưng cậu không biết giới hạn của chút dung túng này là ở đâu.
Sở Dụ âm thầm khinh bỉ bản thân mình, quả nhiên, chỉ cho chút màu sắc mà cậu mở luôn cả phường nhuộm.
Tầm mắt của Lục Thời lướt qua hộp sắt đựng táo đỏ, đồ uống bổ máu đã cắm ống hút, cuối cùng là bình giữ nhiệt.
“Lần sau đổi bình khác, màu hồng Hello Kitty quá xấu.”
“Được, ngày mai tôi sẽ đổi sang màu xanh Doraemon!”
Sở Dụ có chút vui vẻ. “Vậy nên…..cậu sẽ ăn hết chứ?”
Lục thời quay bút một vòng, gật gật cằm, “Ừ.”
Sở Dụ thở phào một hơi.
Được rồi, khẳng định sẽ không xuất hiện tình huống học thần chết vì thiếu máu, yên tâm rồi, yên tâm rồi.
Tâm tình Sở Dụ rất tốt, thân thể cũng không khó chịu, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, chăm chỉ nghe giảng cả tiết ngữ văn.
Thầy Diệp thấy cậu không chỉ chăm chú nghe, vừa nghe lại vừa ghi chép, vô cùng vui mừng. Cố ý đi xuống bục giảng, đi tới bàn của Sở Dụ.
Thực sự chăm chỉ học, mình đã đi tới bên cạnh rồi mà em ấy còn không bị phân tâm.
Thật chuyên chú!
Thầy Diệp cúi đầu, muốn nhìn xem Sở Dụ đang ghi chép gì.
Sau đó mới phát hiện, Sở Dụ đang vẽ tranh trên vở ghi.
Trên đỉnh đầu có bốn chữ, chân dung tự họa.
Lông mi dài sắp chọc lên trời, đôi mắt to chiếm một phần ba gương mặt, cằm giống như mũi khoan, thực sự là chân dung tự họa?
Bạn học Sở Dụ, em rốt cuộc là có hiểu lầm gì với bản thân vậy.
Thầy Diệp còn chưa kịp đi, lại nhìn thấy Sở Dụ viết xuống bên cạnh một câu thơ.
Thơ rất hay là của Lý Bạch.
Thanh thủy xuất Phù Dung, thiên nhiên khứ điêu sức.(2)
??
Ông lựa chọn rời khỏi.
Tan học, Sở Dụ duỗi thắt lưng mệt mỏi, tùy tiện chồng sách giáo khoa với vở ghi cùng nhau, lấy điện thoại trong cặp sách ra, cúi đầu chơi game.
Trò chơi này là trò chơi xạ kích tổ đội chiến lược, thịnh hàn trong giới trẻ. Mấy ngày trước Sở Dụ mới bắt đầu chơi, cũng không nghiện nặng, chẳng qua thường có chút ngứa tay.
Đang đánh, La Gia Hiên tới tìm Chương Nguyệt Sơn, đi qua chỗ ngồi của Sở Dụ, đột nhiên bị hấp dẫn ánh mắt.
“Giáo hoa, cậu cũng chơi “Bảo vệ hòa bình” hả?”
Từ khai giảng năm lớp mười, Sở Dụ đã bị gọi là giáo hoa, mọi người gọi thế đã quen, cậu nghe cũng đã quen rồi, trả lời, “Đúng vậy, đậu má đồng đội rác rưởi!”
Vừa nói, Sở Dụ trực tiếp gửi một dấu “?” qua đó.
Lại gõ chữ, “Tôi rắc gạo lên bàn phím cho gà mổ còn chơi tốt hơn cậu, report!”
La Gia Hiên cười lớn, “Kỹ năng châm biếm đạt điểm tối đa!”
Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa nghe thấy, quay người lại, “Đậu má, tới đây xem, sớm biết cậu cũng chơi thì chúng ta vừa đúng bốn người, có thể chơi cùng nhau!”
Sở Dụ rất tự mình biết mình, “Mọi người khẳng định đều giỏi hơn tôi, tôi rất gà.”
Chương Nguyệt Sơn rất thích kiểu người như Sở Dụ, tuy rằng gà nhưng biết mình gà, “Có gì đâu, giống như học, chúng ta có thể tiến bộ mà! Nào, ba đại thần chúng tôi dạy cậu, còn sợ không dạy được sao?”
Có thể cùng mọi người chơi game, Sở Dụ rất vui, “Thật sự dạy tôi sao? Tới lúc đó nếu tôi hãm hại các cậu, không được công kích tôi đâu nhé!”
Chương Nguyệt Sơn đã bắt đầu kỳ vọng vào tương lai tươi sáng bốn người chơi cùng nhau, “Được!”
“Sở Dụ.”
“Hả?” Qua mấy giây Sở Dụ mới phát hiện, bàn sau đang gọi cậu.
Cậu xoay người, “Có phải chúng tôi làm ồn ảnh hưởng tới cậu làm đề không?”
Lục Thời buông bút chì trong tay ra, vươn tay, “Điện thoại.”
Lục Thời cầm lấy điện thoại, tiếp tục chơi ván ban nãy của Sở Dụ.
La Gia Hiên có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói, “Lục Thần cũng biết chơi game?”
Chương Nguyệt Sơn liếc nhìn mấy cái, cũng nhỏ giọng trả lời, “Đậu má, chơi cái mông, Lục thần đang học!”
Nhìn thấy Lục Thời từ ban đầu còn không biết ấn nút kỹ năng ở đâu tới lưu loát sử dụng súng, bắn ngã kẻ thù trốn ở sau đồng đội.
La Gia Hiên sờ sờ đầu, nhất thời không biết nên nói gì, nửa ngày mới nói ra được một câu, “Lục thần vẫn là Lục thần, thần thực sự là trâu bò!”
Đợi ra chơi tiết thứ hai, Lục Thời mới đưa điện thoại cho Sở Dụ.
Sở Dụ lật bảng chiến tích.
Đậu, boss lớn nào đã chạm vào điện thoại của cậu đây?
Lục Thời nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Sở Dụ, thả lỏng người tựa vào ghế, tay tùy ý nhét vào trong túi quần..
“Muốn học hả? Theo tôi, tôi dạy cậu.”