Mà ở đường Thanh Xuyên, lại là khối băng sắc nhọn, động một tí thì đánh người, căn bản không nghĩ tới việc phải che giấu sự sắc bén tràn ra từ trong xương.
Sở Dụ uống sữa đậu nành cũng không thấy có vị gì, uống coi như nhuận họng.
Cậu lại nghĩ, có lẽ đây mới là bình thường?
Giống như mẹ của cậu mặc đồ công sở, ngồi trong văn phòng bày mưu tính kế, có đôi khi cũng muốn thay lễ phục dạ hội xa hoa tao nhã, nâng chén rượu nói chuyện vui vẻ với ngời khác, lừa gạt lẫn nhau.
Ở mỗi nơi đều có phương thức sinh tồn ở nơi đó.
Hoặc có lẽ ở đường Thanh Xuyên, không đánh nhau, không sử dụng bạo lực, không hung ác hơn người bên ngoài thì sẽ bị bắt nạt, không thể sống yên.
Ngụy Quang Lỗi cố ý dùng đôi đũa chung, với một cái đĩa sạch sẽ, gắp mấy miếng thịt bò, đặt trước mặt Sở Dụ, “Cậu ăn ít quá, nhìn Chúc Tri Phi mà xem, cậu mà không giành thì nồi lẩu sẽ bị nó ăn hết thịt!”
Sở Dụ không biết cách từ chối ý tốt của người khác, nhưng mà cậu vừa mới hút máu Lục Thời, không thèm ăn gì cả, căn bản cũng không ăn được nhiều thịt như thế.
Đang rối rắm, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, lấy cả đĩa thịt bò đi.
Ngụy Quang Lỗi tò mò, “Anh Lục, anh muốn ăn thịt bò à, bên trong nồi lẩu có, để em vớt cho anh, đây là……”
“Nhiều quá, cậu ấy không ăn hết.”
Lục Thời giải thích một câu, đặt thịt bò tới trước mặt mình.
Lời này vừa nói ra, Chúc Tri Phi trực tiếp sặc sữa lên mũi, nghiêng người, che miệng ho sặc sụa.
Đôi đũa trong tay Ngụy Quang Lỗi suýt nữa thì rơi xuống đất.
“A, thì ra là vậy, là như vậy,” Ngụy Quang Lỗi phục hồi tinh thần, nói với Sở Dụ vẻ mặt cũng đang ngây ngốc, “Vậy, vậy, dù sao cậu muốn ăn gì thì tự gắp, không cần phải khách khí.”
Sở Dụ nuốt xuống một miếng dưa góp, “Ừ, được.”
Tốc độ tiêu hao của một bàn đồ ăn vô cùng nhanh, Ngụy Quang Lỗi mặc áo ba lỗ rằn ri, lộ ra cánh tay và vai cường tráng, đương nhiên cũng ăn uống rất nhiều.
Điều làm Sở Dụ ngạc nhiên chính là, Chúc Tri Phi nhìn có vẻ cao cao gầy gầy đeo kính, nhìn thư sinh nhưng lại uống rượu ăn thịt, ăn uống không thua kém gì Ngụy Quang Lỗi.
Hai người ăn như gió cuốn mây trôi, nhanh chóng tiêu diệt sạch món mặn.
Một thùng bia ở phía dưới bàn cũng mất hơn phân nửa.
Sở Dụ không uống rượu, chỉ im lặng ăn một chút hoa quả, nghe bọn họ nói chuyện. Chẳng qua Lục Thời rất ít khi mở miệng, đa phần đều là Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi nói.
“Lần trước không phải người trong quán sửa xe mới mở ở con phố bên cạnh chặn đường ba đứa mình sao, còn muốn đánh tao tàn phế, để cho nhà tao phải chuyển ra khỏi đường Thanh Xuyên. Thứ rác rưởi này, thiếu đòn phải đánh một trận, xử lý sạch sẽ mới không dám làm linh tinh nữa.”
Ngụy Quang Lỗi một ngụm giải quyết nốt chỗ bia còn lại trong lon, quăng lon rỗng đi, “Cũng may là có anh Lục ở đó, nếu không dựa vào tao với mày thì xong.”
Chúc Tri Phi cười, “Đúng vậy, con mẹ nó kính của tao thiếu chút nữa thì gãy!” Cậu ăn miếng thịt dê cuối cùng, “Thạch Đầu, mày có để ý không, quán sửa xe đó rốt cuộc là có đóng cửa hay không?”
“Đóng, tháng này đóng cửa rồi. Không đủ tiền trả tiền thuê phòng còn không đổi địa điểm khác, đợi bị đuổi đi chắc?”
Sở Dụ chen vào, “Hai cậu đang nói tới……..chuyện hôm tới báo danh ấy hả?”
Chúc Tri Phi liên tục gật đầu, “Đúng, đúng, đúng, chính là hôm đó, không phải tới muộn sao, anh Lục còn được tôi treo trên đầu cái danh hiệu thấy việc nghĩa hăng hái làm!”
“Quả thực là thấy việc nghĩa hăng hái làm, một mình anh Lục đã cứu vớt hai con gà chúng tôi.”
Ngụy Quang Lỗi ăn tới nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, lau mồ hôi xong, cậu cầm lon bia áp lên trán mình để hạ nhiệt.
Cậu thoáng nhìn, thấy Sở Dụ vươn tay lấy hoa quả trong đĩa, cách quá xa không với được, anh Lục của cậu thuận thay bê cả đĩa hoa quả cho Sở Dụ luôn.
Cả đĩa hoa quả, đặt tới trước mặt.
Đậu, anh Lục từ bao giờ lại vui vẻ giúp người như thế, có tình yêu thương bạn học sao?
Sở Dụ chọn một quả cà chua tròn tròn ăn, nghĩ tới điều gì, cậu chần chừ hỏi, “Đúng rồi, quán sửa xe mà mọi người nói tới có phải tên là………..Sửa xe Hằng Tường hay không?”
Chúc Tri Phi tiếp lời, “Đúng, là cái tên này! Nhưng mà sao cậu biết?”
Sở Dụ theo bản năng liếc nhìn Lục Thời một cái trước sau đó mới đáp, “Tôi….trước đây tôi đi qua đó một lần, có chút ấn tượng.”
Trên thực tế, ban nãy cậu gặp Lục Thời đánh nhau, lơ đãng nhìn thấy trong đám người nằm dưới đất có hai người mặc áo phông màu xanh lam đậm giống nhau, bên trên còn in bốn chữ giống nhau là Sửa xe Hằng Tường.
Nhưng xem ra, Lục Thời không định nói chuyện này.
Sở Dụ cũng chỉ yên lặng ngồi ăn cà chua, không nhiều lời.
Khi ăn lẩu luôn có không khí buôn chuyện.
Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi nói rất nhiều.
Một lúc nhắc tới quán net đen ở góc phố, ông chủ cuối cùng cũng đổi máy cũ đặt máy mới, học sinh tiểu học ở cả dãy phố đều sướng phát điên.
Lại nói tới trời mưa liên miên, con sông Thanh Xuyên ở cách đó không xa nước dâng cao, mấy ngày trước chú Dương ở đối diện quăng lưới, bắt được không ít cá, nhà nào cũng được chia mấy con.
Còn phàn nàn về việc hôm qua chơi game, mở mic, anh Lục không tham gia, hai người Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi thua cả bốn trận liền. Hai người đổ lỗi cho nhau, chê bai đối phương, chửi mắng lẫn nhau.
Sở Dụ cầm bình sữa đậu nành, nghe rất thích thú.
Chúc Tri Phi đứng dậy, xoa xoa bụng, “Tôi tới chỗ chú Dương lấy chút trà giải ngấy, thuận thiện đi mấy bước tiêu thực, ai đi với tôi không?”
Sở Dụ hưởng ứng, “Tôi đi với cậu nhé.”
Cậu luôn cảm thấy mình đã ăn không uống không, không thể ngồi không không làm gì cả.
“Được, đi thôi.”
Trong vườn chỉ còn lại hai người Ngụy Quang Lỗi với Lục Thời.
Ngụy Quang Lỗi đặt lon bia rỗng xuống, cúi người lấy ra lon bia cuối cùng, mở ra.
“Chạm một cái không anh?”
Lục Thời cầm lon bia, khẽ chạm lon với Ngụy Quang Lỗi.
Uống một ngụm lớn, Ngụy Quang Lỗi cân nhắc mấy giây, thử cười cười hỏi, “Lần trước gặp không phải anh còn không thích cậu chủ nhỏ sao? Hai từ “ghét bỏ” như tẩm biển treo trên mặt ấy.”
Lục Thời uống một ngụm, để lon bia xuống, không phủ nhận, “Ừ.”
Ngụy Quang Lỗi thành tích học tập không tốt, còn nhỏ thôi mà đã bắt đầu giúp đỡ tiệm sửa xe nhà mình mở, qua lại với đủ loại người, tâm tư phức tạp hơn Chúc Tri Phi một chút.
Cậu có thể nhìn ra thái độ của Lục Thời với Sở Dụ có gì không đúng.
Nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu cậu lại không thể nói rõ.
Còn nữa, cho dù đã quen biết một khoảng thời gian dài như vậy nhưng cậu vẫn không thể nắm rõ được tính tình của Lục Thời.
Khi Lục Thời mới tới đường Thanh Xuyên, gần như ngày nào cũng đánh nhau.
Nhưng gần gần xa xa chỉ có mấy người như thế, lấy đâu ra mà đánh nhau nhiều.
Sau này nhìn mấy lần cậu mới phát hiện ra, có rất nhiều trận đánh, căn bản là người ta không đánh lại Lục Thời, nhưng Lục Thời cố ý trào phúng, cố ý khiêu khích. Có đôi khi mở miệng nói ra mấy lời có thể làm cho người ta bạo phát, tức giận tới mức giẫm chân.
Cậu suy đoán, có lẽ trong lòng Lục Thời có gì bức bối, muốn mượn cơ hội này để phát tiết.
Hoặc là, nếu như không phát tiết ra sẽ không chịu nổi nữa.
Bây giời nhìn thấy thái độ của Lục Thời với Sở Dụ có gì đó không bình thường, Ngụy Quang Lỗi bắt đầu lo lắng.
“Anh Lục, cậu chủ nhỏ này không phải cùng một hạng người với chúng ta, không phải cùng một thế giới. Nhìn là thấy cậu ấy như bông hoa mảnh mai yếu ớt trong lồng kính, được người trong nhà cưng chiều, được che chở hầu hạ lớn lên.”
Cậu cũng không nói quá nhiều, biết điểm dừng.
“Tôi biết.”
Lại uống liên tiếp mấy ngụm bia, Ngụy Quang Lỗi nhìn chăm chú đôi mắt đen sâu của Lục Thời, do dự một hồi, lại hỏi, “Anh Lục, anh đừng cảm thấy em nhiều chuyện. Em hỏi thẳng luôn…………anh, rốt cuộc là anh có ý gì với cậu chủ nhỏ?”
Ý gì?
Ngón tay Lục Thời cầm lấy lon bia lạnh lẽo, khẽ lắc lư, bia bên trong vang lên tiếng chuyển động khe khẽ.
Dường như anh nghe thấy tiếng rên thỏa mãn trong tiếng mưa rơi rào rào ở vườn thực vật, khi Sở Dụ bám ôm chặt lấy lưng anh, cắn lên bả vai anh, hút lấy từng giọt máu tươi.
Dựa vào ghế, Lục Thời khẽ nhắm mắt, thờ ơ nghịch lon bia rỗng.
Giọng nói còn mang theo hơi bia, hơi khàn khàn.
“Tôi muốn cậu ấy cần tôi, ỷ lại tôi, không thể rời khỏi tôi.”
Chỉ có tôi.