Kỳ thật trong lòng Thái Bình đã có đáp án, những người này sở dĩ ngăn cản nữ tử vào triều làm quan, chính là vì sợ hãi một ngày nào đó nữ tử cường thịnh, thay thế bọn họ.
“Nàng ta là tội thần chi hậu……” Trong triều thần, có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Xuất thân của Vệ Thanh chỉ là kẻ giữ ngựa, kết quả như thế nào?” Ánh mắt Thái Bình sắc bén, tiếng nói vang vọng cả tòa Vạn Tượng Thần Cung.
Không khí triều đình nháy mắt ngưng trọng.
Anh Vương Lý Hiển biết bản lĩnh của nữ nhi, đặc biệt là An Lạc, để nàng xử lý hậu cung, vậy không phải làm cho Thái Bình thêm phiền sao? Hắn tiến về trước, góp lời: “Bệ hạ có thể phong thưởng Thượng Quan Uyển Nhi làm phi, như vậy có thể thuận lý thành chương mà xử lý hậu cung, phân ưu cho bệ hạ.”
Địch Nhân Kiệt nhắm chuẩn thời cơ, đi đến trước nửa bước, chắp tay nhất bái, “Thần tán thành.”
Nhìn thấy phụ thân đã ra mặt, Địch Quang Tự tự nhiên không thể chậm hơn người khác, “Thần cũng tán thành.”
Trương Thuyết từ trước đến nay gió chiều nào theo chiều ấy, nhìn thấy hướng gió đã đổi, hắn cũng tán thành theo.
Chỉ một chốc lát, trong triều đình đã có một nửa thần tử bước ra tán thành, trong đó có không ít người mới đầu phản đối Uyển Nhi quản lý hậu cung.
“Thần cũng tán thành.” Trương Giản Chi cân nhắc xong, chỉ phải từ bỏ kiên trì ban đầu, để Thượng Quan Uyển Nhi quản lý hậu cung, xác thật có thể tránh cho nàng ta vào triều làm quan. Một chi của Thượng Quan Nghi chỉ còn lại một mình Thượng Quan Uyển Nhi, tuy thanh danh của nàng ta lan xa, cho dù có xử lý hậu cung, cũng không nhấc lên được sóng gió gì.
“Phong phi?” Thái Bình khó xử hỏi.
Bùi Hoài Thanh biết ý định chân chính của Thái Bình, liền đứng ra góp lời vào ngay lúc này, “Thần cho rằng, việc này không thể.” Nàng vẫn luôn là tâm phúc của Thái Bình, đột nhiên đứng ra phản đối, có phần làm người khác không hiểu ra sao.
Trước cái nhìn chăm chú của chúng thần, Bùi Hoài Thanh nghiêm giọng nói: “Từ xưa người quản lý hậu cung, chỉ có một mình Hoàng Hậu. Nếu bệ hạ để phi tử xử lý hậu cung, chẳng phải làm loạn quy tắc? Thần góp lời, xin bệ hạ tuyển thêm nhiều nam tử vào cung, chọn lựa một người trong số đó làm Hoàng Phu. Bệ hạ vẫn còn tráng niên, điều dưỡng nhiều thêm, có lẽ còn có thể kéo dài tông tự, sinh hạ hoàng tử.”
Nghe được một câu cuối cùng, thần tử khác còn chưa tán thành tức khắc nổ tung.
“Bùi Hoài Thanh, ngươi đây là có ý gì?!”
“Thiên Tử đều có trách nhiệm kéo dài tông tự, xin hỏi chư vị đại nhân, có quân vương nào không coi trọng tông tự?”
Lời của Bùi Hoài Thanh làm những thần tử nổi lên tức giận phải kinh ngạc im bặt.
“Về tình về lý, bệ hạ nên lập Hoàng Phu, để Hoàng Phu quản lý hậu cung, đây là lễ chế.” Bùi Hoài Thanh tiếp tục góp lời.
Thái Bình nhịn xuống ý cười, trên mặt đầy sương sắc nhìn quét qua chúng thần, “Bùi khanh nói rất phải, xác thật trẫm nên tuyển chọn nhiều nam tử vào cung, chọn một người lập Hoàng Phu, như thế, các khanh hẳn là sẽ không phản đối?”
Làm sao có thể không phản đối chứ?!
Tuy rằng hiện nay Sùng Mậu là Thái Tử, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, cũng không phải Thái Bình tự mình sinh ra, lỡ như Thái Bình thật sự tuyển Hoàng Phu, lại sinh hoàng tử, sau này giang sơn Đại Đường do ai kế thừa sẽ biến thành một ẩn số.
Huống hồ, Thái Bình chọn Hoàng Phu nhất định sẽ chọn từ thế gia có lợi cho đế nghiệp của mình, một Võ thị đã làm cho bọn họ lo lắng sốt ruột, lại thêm một thế tộc có thực lực khác, bọn họ chỉ sợ phải nơm nớp lo sợ mấy chục năm.
Quan trọng nhất chính là, một Nữ Hoàng tuyển nhiều nam tử tràn đầy hậu cung, về sau ngòi bút của sử quan sẽ ghi lại một đoạn lịch sử này như thế nào, người đời sau sẽ bình luận đoạn diễm sự này ra sao? Quan viên trên triều như bọn họ, vậy mà lại thần phục một nữ đế dâm loạn, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một vết nhơ thật lớn trong cuộc đời.
Rõ ràng tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng đời sau phần lớn chỉ biết cho rằng triều đại này thật “dơ”.
Lúc trước Lý Hiển thoái vị, chính là vì Sùng Mậu, sao hắn có thể để chuyện như vậy phát sinh. Vì thế, hắn lại góp lời, “Mới vừa rồi Bùi thị lang có nói, từ xưa chỉ có Hoàng Hậu quản lý hậu cung!” Vừa nói, Lý Hiển nhất bái với Thái Bình, “Chưa bao giờ có đạo lý Hoàng Phu quản lý hậu cung!”
“Nhưng dù sao cũng phải có người giúp trẫm xử lý hậu cung chứ?” Thái Bình cười khổ.
Lý Hiển tiếp lời: “Thần xin bệ hạ lập Hậu.”
“Trẫm là nữ tử, sao có thể lập Hậu?” Thái Bình ra vẻ kinh ngạc, liên tục xua tay, “Nếu như vậy, thần dân thiên hạ sẽ xem trẫm là gì?”
Lý Hiển khuyên giải: “Nhất thời là vậy, nhất thời là thế, Hoàng Hậu chỉ cần xử lý hậu cung, bệ hạ có thể chuyên tâm xử lý triều chính.” Nói xong, hắn nâng thanh âm lên, “Ta tin rằng chư vị đại nhân cũng có ý tưởng giống với bổn vương.”
Nhóm thần tử trái phải nhìn nhau, còn đang cân nhắc giữa lợi và hại.
Thái Bình lộ vẻ khó xử, chần chờ không quyết.
Lý Hiển quỳ xuống đất thỉnh cầu, “Thần cùng bệ hạ là người một nhà, sao có thể hãm hại bệ hạ?” Hắn cố tình nhấn mạnh ba chữ “người một nhà”, chỉ là muốn nhắc nhở Thái Bình, hắn chân chính để ý cái gì, “Nếu như ở sau lưng có ai dám lấy việc này ra hãm hại bệ hạ, thần nguyện ý tra rõ chân tướng cho bệ hạ!”
“Chuyện này……” Thái Bình còn đang “do dự”.
Uyển Nhi quỳ trên mặt đất đã lâu, tim đã sớm muốn nhảy lên tới cổ họng, sao nàng không biết Thái Bình đang diễn cái gì, mất công vòng vo như thế, mục đích chính là lập nàng làm Hậu, thực hiện tâm nguyện thời niên thiếu.
Cho dù là đời trước, hay là đời này, Thái Bình chưa bao giờ quên lời hứa với nàng.
Nàng ấy muốn nàng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận, nàng ấy là công chúa, nàng chính là công chúa phi, nàng ấy là Thiên Tử, nàng sẽ là Hoàng Hậu.
Địa ngục có khổ, Thái Bình cũng cắn răng đi đến hôm nay. Nàng chỉ cần Uyển Nhi cùng nàng sống ngủ cùng gối, chết nằm cùng huyệt, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào để lập Hậu, nếu hôm nay không được, vậy về sau lại trù tính một lần.
Đối mặt với tình thâm như biển của Thái Bình, lòng Uyển Nhi tràn đầy ấm áp, phu quân như vậy, ngốc nghếch đến mức làm nàng chua xót muốn khóc, chỉ có thể yên lặng khẽ gọi một tiếng tận đáy lòng, “Đồ ngốc.”
Địch Nhân Kiệt nhíu nhíu mày, nhắc nhở: “Bệ hạ cần phải thận trọng, phong phi tạm được, nhưng lập Hậu…… Sẽ có người phê bình.”
Nghe thấy hai chữ “phê bình”, Uyển Nhi không đành lòng Thái Bình vì nàng mà phải gánh lấy bêu danh như vậy trên lưng, lập tức dập đầu nói: “Địch công nói rất đúng, xin bệ hạ nghĩ kỹ!”
Lý Hiển nghe ra Uyển Nhi có ý từ chối, tiếp tục thuyết phục: “Thượng Quan đại nhân hiểu rõ đại cục như thế, ngày nào đó xử lý hậu cung tất nhiên sẽ biết đúng mực! Bệ hạ trói chặt xã tắc vào thân, thêm một người giúp đỡ quản lý hậu cung, có lợi cho long thể của bệ hạ. Thần xin bệ hạ sớm ngày lập Hậu, ổn định lục cung!” Nói xong, Lý Hiển dập đầu thật mạnh.
Lý Hiển đã thỉnh cầu lần nữa, đám cựu thần Lý Đường sao lại không biết hắn có tính toán gì?
Cân nhắc mãi một lúc, xác thật lập Hậu là lựa chọn tốt nhất, bọn họ vui lòng giúp Lý Hiển quạt gió thêm củi, bảo vệ tốt vị trí trữ quân cho Sùng Mậu.
“Thần tán thành.” Trương Giản Chi lễ bái trước.
Thấy rõ tình thế, các triều thần cũng nhao nhao quỳ xuống tán thành.
Địch Nhân Kiệt thở dài một tiếng, cuối cùng cũng quỳ xuống, lại không nói một lời.
Mi tâm Thái Bình nhíu chặt, nhưng trong lòng đã vui mừng đến nở hoa, nàng ra vẻ cực không tình nguyện, “Như thế, trẫm chỉ có thể……”
“Lập Hậu là đại sự, hoàng đế có từng hỏi qua ai gia?” Thái Bình còn chưa nói xong, đã nghe thấy thanh âm của Võ Chiếu vang lên ngoài cửa điện.