Uyển Nhi mỉm cười, “Việc này bệ hạ cũng biết được, nàng cũng ngầm đồng ý.”
Trịnh thị lại có vài phần kinh ngạc, dân gian nghị luận sôi nổi, đều nói Võ Hoàng có ý truyền ngôi vị hoàng đế cho con cháu Võ thị, nếu không phải bị các triều thần cản lại, chỉ sợ Đông Cung sớm đã do họ Võ làm chủ. Nàng chỉ là không nghĩ tới, trong lòng Võ Hoàng lại hướng về công chúa.
Đại Chu có Nữ Hoàng đã là việc vang dội cổ kim, nếu còn có một Hoàng Thái Nữ, đó sẽ là mở ra một thời đại khác. Nghĩ đến đây, Trịnh thị không thể không đánh giá Uyển Nhi một lần nữa, cái gọi là nữ tử tư thục, chỉ là Uyển Nhi đang xây khối gạch đầu tiên cho công chúa.
Lầu cao trăm thước chỉ có thể xây lên từ tầng dưới chót, không có bất luận kẻ nào có thể một bước lên trời.
Người tài, quả thật là người tài.
Trịnh thị cuối cùng đã hiểu ra ngọn lửa trong tim rốt cuộc bởi vì điều gì mà nhóm lên, nữ nhi của nàng đang làm một đại sự khó lường. Nàng chợt thấy hốc mắt có chút nóng, chậm rãi đứng lên, ôm chặt Uyển Nhi, nhẹ nhàng xoa xoa lưng Uyển Nhi, “Thượng Quan thị sẽ hãnh diện vì con, a nương cũng hãnh diện vì con.”
Uyển Nhi nghe được trong tim ấm áp, “Cảm ơn a nương.”
“An tâm đi, bất luận có khó thế nào, a nương cũng sẽ xử lý tốt chuyện tư thục.” Ngọn lửa trong tim Trịnh thị một khi bốc lên, nàng biết suốt cuộc đời này cũng sẽ không tắt.
“Vâng!” Uyển Nhi bái biệt Trịnh thị, mang theo Hồng Nhụy trở về xe ngựa bên ngoài trạch.
Hồng Nhụy nhìn thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, nhịn không được hỏi: “Đại nhân làm sao vậy?”
“Cao hứng.” Uyển Nhi xác thật cao hứng, có mẫu thân như thế, nàng cũng hãnh diện.
Hồng Nhụy không hiểu, chỉ biết Uyển Nhi đỏ mắt như vậy để điện hạ nhìn thấy, chỉ sợ điện hạ lại đau lòng. Nàng vội vàng lấy khăn tay ra, đưa cho Uyển Nhi, “Đại nhân mau lau đi.”
“Được.” Uyển Nhi hiểu ý cười, tiếp nhận khăn xoa xoa.
Vệ sĩ đánh xe giơ roi giục ngựa, vội vàng hướng xe ngựa đến phủ công chúa.
Hôm qua Thái Bình từ trong cung trở về, cơ hồ cả đêm không ngủ, suy nghĩ nên dỗ dành Uyển Nhi như thế nào, hôm qua không phải nàng không muốn nàng ấy, mà là sợ nếu nàng nói muốn, ngược lại sẽ là chuyện xấu.
“Điện hạ! Đại nhân tới!” Hôm nay tâm tình của Xuân Hạ rất tốt, khi tiến đến báo tin, đầy mặt đều là ý cười.
Thái Bình nhíu mày, “Nếu Địch đại nhân mang người tới, để cho bọn họ chờ trong chốc lát trước đã, bổn cung dọn dẹp một chút sẽ đến chính điện.”
“Không phải đám người Địch đại nhân, là Thượng Quan đại nhân!” Xuân Hạ nhịn không được lẩm bẩm.
“Còn thất thần làm gì?! Mau mời người vào đây cho bổn cung!” Thoáng chốc Thái Bình đã thay đổi sắc mặt, làm sao còn ngồi yên, không đợi Xuân Hạ hành động, nàng đã bước nhanh đến cửa, không ngừng nhìn xung quanh ngoài tẩm điện.
Lúc người trong lòng xuất hiện trong tầm mắt nàng, Thái Bình cầm lòng không đậu cong khóe môi lên, “Uyển Nhi!”
Uyển Nhi nhìn thấy bộ dáng này của Thái Bình, trái tim đã sớm tràn ra hoa, nàng ra vẻ trấn tĩnh, đưa cho Hồng Nhụy một ánh mắt.
Hồng Nhụy kích động nâng váy chạy về phía Xuân Hạ, không đợi Xuân Hạ phản ứng, liền nắm lấy tay nàng, dẫn nàng chạy đến hoa viên.
“Điện hạ……” Xuân Hạ chỉ kịp gọi một tiếng, liền nhìn thấy Thái Bình phất phất tay áo với nàng.
“Đều lui ra.” Thái Bình giả vờ nghiêm túc hạ lệnh, các cung nhân trong sân đều lui xuống, tính cả Lý Lăng ngày thường ẩn nấp trong tối cũng biết điều mà lui xuống.
Uyển Nhi đi đến, Thái Bình nắm tay nàng cùng bước vào tẩm điện, không kịp đóng cửa, hai người liền không hẹn mà cùng mở miệng, “Hôm qua kỳ thật……”
Hai người nhìn nhau cười, không ngờ lại trăm miệng một lời, “Ta chỉ sợ nàng……”
Tuy rằng không nói hết một câu hoàn chỉnh, nhưng hai người đã biết đối phương muốn nói điều gì.
“A!”
Chỉ là Uyển Nhi không dự đoán được, Thái Bình một tay đóng nửa cánh cửa điện, một tay kia lại thuận thế câu lấy eo nàng, cùng nàng dính sát vào.
Có nửa cánh cửa điện che giấu, gian ngoài tự nhiên không nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, nhưng chung quy vẫn còn nửa cánh cửa điện mở toang, nói một chút không lo lắng, đó cũng là nói dối.
Uyển Nhi đấm nhẹ một cái lên đầu vai Thái Bình, “Điện hạ hồ nháo!”
“Ta mới không cần Uyển Nhi làm chiêm sự gì ở phủ công chúa, có làm cũng chỉ có thể làm công chúa phi của ta!” Thái Bình như đang hứa hẹn, nói rất kiên định.
Uyển Nhi thuận thế ôm lấy cổ điện hạ, “Chỉ là công chúa phi?”
Thái Bình khẽ cười, “Ngẫu nhiên…… cũng có thể là phò mã.”
Uyển Nhi nghiêng người đến trước, thanh âm nỉ non: “Thần…… bỗng nhiên muốn đi quá giới hạn……”
“Vậy liền đi quá giới hạn…… Bất cứ lúc nào…… Bổn cung đều cho phép……” Thái Bình nhắm mắt, mặc cho đôi môi Uyển Nhi tùy ý vuốt ve, cuối cùng không kìm lòng được cạy môi nàng ra, câu lấy lưỡi nàng quấn quít, thật lâu khó phân.
Đây là điều dĩ nhiên điện hạ cho phép nàng, cũng là Uyển Nhi ăn tủy biết vị cầm lòng không đậu.
Làm công chúa phi không tồi, làm phò mã dường như…… càng không tồi.
Vì thế, tiểu công chúa Thái Bình kiêu ngạo nhất Đại Chu bị Thượng Quan đại nhân ấn sau cánh cửa hôn đến ý loạn tình mê, nếu không phải còn có công vụ muốn làm, Uyển Nhi sẽ không bỏ qua nàng ấy, Thái Bình cũng không muốn để nàng bỏ qua.
“Hôm nay ở lại dùng bữa!” Thái Bình ra lệnh, nhịp tim vẫn còn cuồng loạn, lửa tình trong ánh mắt còn chưa lui hết, làm lòng người nhìn thấy nóng lên lại phát run.
Uyển Nhi cố nén tình diễm thiêu đốt trong tim xuống, biết rõ còn hỏi, “Chỉ là dùng bữa?”
Thái Bình nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo Uyển Nhi, “Ngủ lại được không?”
“Bên phía bệ hạ……”
“Bổn cung có lý do.”
Thái Bình đã động tâm tư, ngón trỏ của nàng vẽ ba vòng trên ngực Uyển Nhi, “Nếu lý do của bổn cung không đủ, nói vậy phò mã có thể nghĩ ra lý do tốt hơn.”
Với bản lĩnh của Uyển Nhi, Thái Bình tin tưởng nàng ấy đưa ra lý do, mẫu hoàng nhất định sẽ cho phép.
“Ai bảo nàng trêu chọc bổn cung, nàng phải…… phụ trách.”
“Vâng.”
Uyển Nhi không nhịn được mà bật cười, trách nhiệm như vậy, nàng vui lòng nhận lấy.
Chú giải
Tinh diễm: đoàn lửa nhỏ như sao
Hành quyển: trong các khoa thi ngày xưa của Trung Quốc, thí sinh trước khi tham gia khảo thí sẽ viết thơ vào trong quyển trục, rồi giao cho quan viên để họ tiến cử lên quan chủ khảo chấm thi.