Sứ giả Đột Quyết sau khi tặng quà, bỗng nhiên tươi cười sâu xa, “Đột Quyết của ta còn có một bảo vật muốn dâng lên, bệ hạ thử nhìn xem, có thể đổi lấy một toà thành hay không?”
Võ Hoàng khẽ cười, “Một thành? Trẫm ngược lại cũng muốn nhìn một cái, là bảo vật hiếm lạ gì.”
Sứ giả Đột Quyết vỗ tay hai cái, một người tùy tùng đi ra, ở ngay trước mặt mọi người, cởi từng mảnh áo choàng lông trên người, cởi mũ nỉ, hoá ra là một tăng nhân thiếu niên tuyệt diệu trong bộ tăng y.
Chỉ thấy tăng nhân thiếu niên này chậm rãi giương mắt, một đôi mắt hoa đào trong vắt không nhiễm bụi trần, hắn chỉ nhẹ nhàng mím môi, liền làm trong lòng người khác có chút ngứa ngáy.
Sứ giả Đột Quyết giới thiệu: “Vị pháp sư này, phát hào là Liên Quyết, có khả năng thông thiên.” Trước khi đến Đại Chu, hắn đã điều tra rõ ràng, Võ Hoàng coi trọng Phật, lại là nữ tử, dâng Phật tử cho Võ Hoàng, đó chính là lễ vật cao cấp nhất.
Võ Hoàng trầm mắt xuống, “Như thế nào là khả năng thông thiên?”
Sứ giả Đột Quyết ôm ngực hành lễ với Võ Hoàng, trong lời nói có ẩn ý: “Ngân hà trong đêm, nhấc tay có thể hái sao.”
“Hay cho một cái gọi là nhấc tay có thể hái sao.” Thái Bình mỉm cười phụ họa, đi đến trước một bước, “Mẫu hoàng, con cũng có thể hái sao, hơn nữa không chỉ là một vì sao.”
Võ Hoàng nhịn cười, “Không được nói bừa.”
“Nếu thần thật sự có thể hái được sao, mẫu hoàng sẽ thưởng cho thần bao nhiêu toà thành đây?” Thái Bình cười khẽ.
“Nếu hái không được, cần phải xử tội khi quân.” Võ Hoàng nghiêm túc nhắc nhở.
Thái Bình đắc ý ngẩng đầu, “Nếu hái được, vị này pháp sư cũng không có gì hiếm lạ, mẫu hoàng, người nói có phải hay không?”
Võ Hoàng gật đầu, “Xác thật như thế.”
Thái Bình nhớ rõ, đời trước cũng vào lúc triều bái này, sứ giả Đột Quyết dâng Phật tử cho a nương. Nói là hái sao, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, ý đồ chân chính là muốn đưa tên diện thủ ra vẻ Phật tử này cho a nương. Năm đó a nương tiện tay tống cổ hắn đến chùa Bạch Mã, trước nay đều không để ý tới. Lần này sử giả Đột Quyết còn có chút không giống, muốn dùng một tên diện thủ đổi lấy một toà thành ở biên giới phía Tây, thiên hạ nào có chuyện mua bán dễ dàng như vậy!
A nương không tiện làm kẻ ác, vậy thì để cho Trấn Quốc Công Chúa nàng ra mặt.
Thái Bình hơi hơi mỉm cười với sứ giả Đột Quyết sắc mặt xanh mét, “Sứ giả bớt giận, bổn cung chỉ là nhất thời ngứa nghề, muốn để chư vị nhìn một chút, như thế nào là thuật hái sao?” Nói xong, nàng cố ý nâng thanh âm lên, “Miễn cho sứ giả bị tiểu nhân lừa gạt, làm ra trò cười cho thiên hạ, trở về lại bị Khả Hãn nhà ngươi quở trách.”
Sứ giả Đột Quyết vốn định hung hăng trừng mắt với Thái Bình một cái, nhưng nàng hôm nay thật sự quá mức tươi đẹp, ai có thể hung dữ với một công chúa đẹp đến như vậy chứ?
“Như vậy, xin mời điện hạ thể hiện thuật hái sao.”
“Chư vị đại nhân, có thể lui lại ba bước?” Thái Bình cung kính nói với văn võ bá quan.
Văn võ bá quan cũng nổi lên hứng thú, cũng muốn nhìn xem công chúa hôm nay rốt cuộc muốn diễn trò gì. Văn võ bá quan lập tức cùng lui về sau ba bước, nhường ra một khoảng trống lớn trong Vạn Tượng Thần Cung.
Thái Bình một thân một mình đứng ở giữa sảnh trống, hạ lệnh với nội thị ở ngoài điện, “Dọn ba bình phong có vẽ sao trời trên mặt đến đây, rồi lấy bảy trản đèn cung đình tới, bố trí ở chỗ này.” Nói xong, nàng chỉ chỉ dưới chân mình, “Chiếu theo vị trí của bảy ngôi sao Bắc Đẩu mà bố trí, một trản cũng không được đặt sai.”
Uyển Nhi không biết Thái Bình muốn làm cái gì, nàng không khỏi hỏi: “Thần có thể giúp điện hạ gì không?”
Thái Bình quay đầu lại cười khẽ, “Thượng Quan đại nhân văn thơ xuất chúng, không ngại lát nữa làm một câu thơ, dệt hoa trên gấm.” Nàng cười đầy tự tin, Uyển Nhi mặc dù thấp thỏm, cũng chỉ có thể tin tưởng Thái Bình sẽ không gây ra rắc rối gì ở chỗ này.
Nhóm nội thị nhanh chóng chuyển bình phong đến, dựa vào Thái Bình chỉ điểm, đặt bình phong thỏa đáng.
“Tắt đèn cung đình phía trên đi.” Thái Bình chỉ chỉ mấy cái đèn cung đình trang trí bên trên, đặc biệt cường điệu, “Không nhiều không ít, tắt hai ngọn đèn trên đầu bổn cung là được.”
Nhóm nội thị nghe Thái Bình nói, tắt đèn cung đình, trong một chốc, Vạn Tượng Thần Cung tối sầm vài phần. Thái Bình lại sai người châm lửa bảy trản đèn cung đình dưới chân, nàng đứng ở trước đèn cung đình, cho cung nhân nội thị lân cận lui ra, mỉm cười với Võ Hoàng, tay chắp thành hoa lan, dường như chuẩn bị hiến tặng một điệu múa.
“Tuy còn hơn một tháng, mới là ngày sinh của mẫu hoàng, hôm nay thần mượn hoa hiến phật, hái sao làm lễ vật, nguyện mẫu hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Công chúa vừa nói xong, nàng đột nhiên kéo lụa đỏ trên cổ tay trái, cổ tay trái khẽ động, dẫn tới lục lạc trên cổ tay thanh thúy rung động.
Điện hạ lấy chuông bạc làm nhạc, một bộ váy đỏ, nổi bật giữa ba mặt bình phong sao trời, nhẹ nhàng nhảy múa.
Thái Bình đã lâu rồi chưa từng khiêu vũ xuất thần như vậy, chúng thần cũng chưa bao giờ nhìn thấy công chúa quyến rũ xuất trần nhảy múa, nàng giống như hồng liên nở rộ ở giữa sao trời, dáng người xoay tròn, tà váy tung bay, nổi bật lên ánh vàng rực rỡ của dải lụa choàng, như là kinh văn chữ vàng uốn lượn quanh hồng liên, cũng như là hồng liên lộ ra sương vàng.
Điện hạ như vậy, làm sao người khác có thể chuyển dời tầm mắt?
Mãi cho đến giờ này khắc này, Uyển Nhi cuối cùng cũng hiểu vì sao Thái Bình trang điểm như vậy, nàng ấy nhất định đã sớm nghĩ kỹ hết rồi.
Điện hạ không đơn thuần chỉ muốn khắc tên mình vào trong lòng văn võ bá quan, cũng muốn khắc vào trong lòng sứ thần ngoại bang, để cho bọn họ biết, Đại Chu không chỉ có nữ hoàng, còn có Trấn Quốc Công Chúa đẹp hơn cả hồng liên ——
Thái Bình.
Lúc mọi người đều đang đắm chìm trong dáng múa của công chúa, Thái Bình bỗng nhiên vung tay áo, phất ra muôn vàn kim phấn, nàng thuận thế nghiêng người, vừa lúc quét tắt một trản đèn Bắc Đẩu dưới chân, trong tay lại phát sáng lên một chút.
Nàng dừng điệu múa, cung kính quỳ xuống trước Võ Hậu, hai tay dâng lên một viên Đông Hải minh châu tốt nhất, cất cao giọng: “Đây là sao trời, nguyện ngô hoàng vạn tuế, phúc thọ miên diên.”
Chúng thần nghe thấy lời này, theo bản năng liền nhao nhao quỳ xuống, cũng hô vang theo công chúa: “Nguyện ngô hoàng vạn tuế, phúc thọ miên diên.”
Trong lòng Võ Hoàng đầy cao hứng, cười to nói: “Hay cho một điệu múa hái sao! Hạy! Quả thật rất hay!” Nói xong, nàng nhìn về phía Uyển Nhi, “Uyển Nhi đã nghĩ ra câu thơ gì chưa?”
Uyển Nhi mỉm cười cúi đầu, “Thần đã nghĩ được một câu.”
“Đọc nghe một chút.” Võ Hoàng hạ lệnh.
Uyển Nhi thẳng lưng, cao giọng đọc: “Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, trường trường cửu cửu nhạc thăng bình.”
Tháng tháng năm năm thường hỗ tất, lâu lâu dài dài mừng thái bình.
“Câu hay!” Võ Hoàng vỗ tay cười to.
Văn võ bá quan phụ họa khen ngợi.
Thái Bình lui về bên cạnh sứ thần Đột Quyết, nhỏ giọng nhắc nhở, “Một chiêu hái sao này, văn võ của Đại Chu ta đều biết, sứ quân không thể gạt được pháp nhãn của mẫu hoàng đâu, không bằng nhân lúc còn đang tốt thì rút lại đi.”
Sứ thần Đột Quyết hung tợn trừng mắt liếc nhìn Phật tử bên cạnh, “Đồ vô dụng!”
Thái Bình thuận thế giương giọng: “Mẫu hoàng, thần thấy vị pháp sư này rất có pháp tướng, không bằng thu vào chùa Bạch Mã tiếp tục tu hành.” Nói xong, nàng nhìn về phía sứ giả Đột Quyết, “Đổi một thành cũng được, ngày nào đó sứ thần Đại Chu ta đến Đột Quyết, mỗi người đều có thể hái sao, xin hỏi sứ quân, Đột Quyết Khả Hãn có thể nguyện đổi cho Đại Chu ta cứ một vì sao là một tòa thành?”
Đột Quyết sứ thần vội vàng xua tay, cười làm lành: “Mới vừa rồi chẳng qua là nói đùa thôi, kẻ hèn hái sao như tiểu tăng, sao có thể có giá trị ngang một thành?”
Thái Bình cười nói: “Thì ra là thế.”
Võ Hoàng hiểu ý cười, cử chỉ hôm nay của Thái Bình thật đúng là không uổng phí một binh một tốt, lại thắng được sứ thần Đột Quyết.
Một trận chiến này, thắng đẹp, cũng thắng rất hay!
“Chuẩn tấu!”
Chú giải
Triều bái: vào chầu lạy vua, sứ thần các nước đến bái kiến…
Đông Doanh: Nhật Bản.
Tuế tuế niên niên thường hỗ tất, trường trường cửu cửu nhạc thăng bình: hai câu thơ cuối trong bài “Giá hạnh tân phong ôn tuyền cung, hiến thi tam thủ” (Ghé thăm cung điện suối nước nóng Tân Phong, tặng ba bài thơ) của Thượng Quan Uyển Nhi. Hỗ tất là theo chân bảo vệ vua.