Giờ khắc này tình nồng, nàng muốn tan chảy, Thái Bình cũng muốn tan chảy.
Khăn rơi xuống đất, lấm phải bụi bẩn.
Nếu không thể dùng khăn, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác lau khô.
Cái gọi là tú sắc khả xan, Thái Bình đã hiểu, Uyển Nhi cũng đã hiểu.
Chỉ là tiếc cho một bàn món ngon, một bình rượu nho thượng đẳng.
Giờ Dần ba khắc, ồn ào náo động bên ngoài cũng dần dần hạ màn.
Thái Bình cùng Uyển Nhi mặt nhiễm xuân sắc mà thu thập thỏa đáng lần nữa, cùng nhau dựa vào lan biên nhìn về nơi xa, muốn mượn gió lạnh bên ngoài, cho lẫn nhau yên tĩnh một chút.
“Điện hạ ở Đông Đô trải qua như thế nào?” Uyển Nhi ôn nhu hỏi.
Thái Bình thở phào một hơi, “Hết thảy rất tốt, chỉ là có chút phiền lòng.”
“Phiền lòng?” Uyển Nhi nghiêng mặt nhìn nàng.
Thái Bình gật đầu, “Về chuyện người được chọn làm phò mã, phụ hoàng thích Tiết Thiệu, mẫu hậu thích Võ Du Kỵ, cùng lúc ứng phó hai người, thật sự phiền lòng.”
Nếu giống như đời trước, Thái Bình chỉ phải ứng phó một mình Tiết Thiệu là được, một đời này lại có bất đồng, nhiều thêm một người.
“Tiết Thiệu là văn nhân, chiêu trò mà ta chuẩn bị đều dùng đối phó hắn.” Thái Bình nhíu mày, “Võ Du Kỵ lại không giống vậy, ta phải nghĩ biện pháp khác, sớm đuổi hắn đi.” Vừa nói, Thái Bình cười cười với Uyển Nhi, “Yên tâm, đời này ta tuyệt đối sẽ không giận dỗi gả cho bất luận kẻ nào.”
Uyển Nhi cũng không để ý cái này, “Lỡ như còn có người khác ứng tuyển……”
“Binh tới tướng đỡ, nước dâng đất ngăn.” Thái Bình nắm lấy tay nàng, “Có nàng bồi ta, ta cái gì cũng không sợ.”
Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, bỗng nhiên không biết khuyên nhủ Thái Bình thế nào.
Thái Bình cười khẽ, “Ái phi nói không cho phép gả, bổn cung liền không gả, bổn cung chỉ nghe lời ái phi nói.”
Uyển Nhi bị nàng ấy dỗ dành, khóe miệng khẽ cong, “Mê sảng.” Nàng phủ lên mu bàn tay Thái Bình, cho nàng ấy ấm áp, “Ta sẽ không làm yêu phi họa quốc làm cho quân vương không tảo triều.”
“Sai.” Ý cười của Thái Bình càng đậm, “Không phải là yêu phi, là hiền hậu.” Nói xong, Thái Bình dõi mắt trông về phía xa xa trong thành Trường An, “Chúng ta cùng nhau tạo nên một thời đại thịnh thế, lưu lại trong sử sách Đại Đường tên của nàng và ta, được không?”
Uyển Nhi khẽ cười, “Được.”
“Không thẹn với lòng, ngẩng đầu một đời, chúng ta cùng tiến cùng lùi.” Thái Bình nhiệt liệt nói những lời này, trước mắt đều là khát khao.
Uyển Nhi nhìn theo tầm mắt Thái Bình, “Cùng tiến cùng lùi.” Câu nói kế tiếp, nàng không nói ra, chỉ ở trong tim ngầm đồng ý. Tầm mắt Uyển Nhi dừng trên sườn mặt Thái Bình, thầm nghĩ ——
Điện hạ bảo vệ Đại Đường, thần bảo vệ điện hạ, năm nào Thái Bình có thịnh thế, ta có…… người trong lòng.
“Thủy đăng từ pháp hội thổi tới đây này.” Thái Bình nhìn thấy giữa sông cách đó không xa trôi nổi hoa đăng, cười nói với Uyển Nhi, “Có muốn thả một trản cầu may không?”
“Nếu điện hạ muốn, thần sẽ bồi điện hạ.”
“Muốn!”
Thái Bình dứt khoát đáp, Uyển Nhi cũng dứt khoát nắm lấy tay Thái Bình, nhìn nhau cười, lập tức đi về cửa.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, làm Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đang ngồi ngủ gật hoảng sợ.
“Điện……”
“Đại nhân……”
“Xuỵt.” Thái Bình cùng Uyển Nhi không hẹn mà cùng làm động tác im lặng với hai người, nắm tay cùng nhau đi xuống lầu.
Xuân Hạ theo bản năng muốn đuổi theo, Hồng Nhụy nhớ tới mũ mạng của đại nhân còn ở trên lầu, liền nhanh chóng chạy vào, cầm mũ mạng ra, đuổi theo Xuân Hạ.
Người bán thủy đăng bên bờ sông ngáp một cái, thoáng nhìn thấy có khách nhân đi đến bên này, vội vàng kéo tinh thần lên, thét to: “Công tử mua trản thủy đăng đi! Thủy đăng ở chỗ ta, đã cúng ở trước Phật suốt ba ngày!”
“Cho ta một trản.” Thái Bình nói xong, theo bản năng sờ sờ túi tiền của mình, lúc này mới phát hiện túi tiền trống trơn, bạc đã sớm bị nàng tiêu hết.
Uyển Nhi nhấp môi, lấy tiền từ trong túi của mình, đưa cho người bán thủy đăng, ôm lấy một trản thủy đăng từ trên sạp, đưa cho Thái Bình, “Đi thôi, đi thả thủy đăng.”
Bờ bên kia cũng có đôi ba khách nhân chưa chơi tận hứng, cũng mua thủy đăng chuẩn bị thả.
Thái Bình đi theo Uyển Nhi cùng nhau ngồi xổm xuống bên bờ sông, “Uyển Nhi không được chê cười ta!”
“Của ta không phải là của nàng sao? Ta chê cười nàng gì chứ?” Ý cười của Uyển Nhi dần dần dày lên, ngữ khí ôn nhu như sắp chảy ra nước, “Mau ước nguyện thôi.”
“Uyển Nhi cũng cùng ước.” Ánh mắt Thái Bình sáng ngời, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Uyển Nhi.
Uyển Nhi chậm rãi nhắm mắt, “Nguyện điện hạ……”
“Ta cũng không nên phúc lý tuy chi!” Thái Bình đánh gãy lời nàng.
Uyển Nhi mở mắt cười ra tiếng, “Vậy điện hạ ước nguyện trước.
“Được!” Thái Bình nhắm mắt, thành kính cầu nguyện, “Nguyện Uyển Nhi…… một đời thái bình.”
“Cũng nguyện điện hạ một đời thái bình.” Uyển Nhi cười khẽ, cùng Thái Bình cùng nhau buông thủy đăng. Bởi vì giữa sông còn có chút vụn băng, cho nên thủy đăng cũng không thể lập tức trôi xa.
Uyển Nhi đi đến trước xem xét, vốc vốc nước đẩy thủy đăng trôi đi một chút.
Thái Bình biết lúc này dòng nước có bao nhiêu lạnh, vội vàng nắm lấy tay Uyển Nhi, hà hơi thổi vài cái, lại ôn nhu chà xát ngón tay Uyển Nhi, cho đến khi ấm lên, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Coi chừng bị đông lạnh.”
“Có điện hạ ở đây, sẽ không.”
Hai người nhìn nhau cười, tình ý tràn đầy trong sóng mắt.
Người khác nhìn thấy, chỉ cảm thấy hâm mộ. Lang quân tuấn tiếu, tiểu thư thanh nhã, đây là một đôi do trời đất tạo nên sao?
Hồng Nhụy đưa mũ mạng tới, Thái Bình tự tay đội lên cho Uyển Nhi, nắm tay nàng, nói: “Uyển Nhi đêm nay cũng mệt mỏi rồi, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”
Uyển Nhi bất đắc dĩ gật đầu, “Ngày mai…… Điện hạ vẫn không nên mạo hiểm một mình ra ngoài.”
“Được.” Thái Bình biết Uyển Nhi nhắc nhở cái gì, một đêm gặp nhau, tuy rằng không đủ, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thanh âm Uyển Nhi nhỏ lại, “Đã nhiều ngày Đông Cung thu hoạch không ít dân tâm, điện hạ không ngại mượn làn gió Đông này, cũng thu cho mình chút dân tâm.”
“Ngày mai ta cũng muốn làm những việc này.” Thái Bình gật đầu, “Nếu Uyển Nhi không vội hồi cung, ta có thể bố trí địa phương để nàng đến nhìn xem, nếu có chỗ làm không tốt, Uyển Nhi cũng có thể lập tức nhắc nhở ta.”
“Vâng.”
“Đi thôi.”
Thái Bình nắm chặt tay nàng, một đường đi về phía gian nhà của Trịnh thị.
Đầu hẻm chợ phía Tây, một người từ từ đi ra, nhìn thấy Thái Bình cùng Uyển Nhi đi khỏi chợ phía Tây, đáy mắt nổi lên một mạt nghi ngờ nồng đậm.
“Tướng quân, điện hạ ở bên kia, chúng ta có cần đi qua đó, hộ tống điện hạ trở về Đông Cung?” Thủ hạ đến gần người này, thấp giọng hỏi.
“Không cần, chúng ta âm thầm đi theo là được.” Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Võ Du Kỵ.
Chú giải
Hoàng phi cửu thiên: phượng hoàng bay lên chín tầng mây, ý nói việc nữ nhân đăng cơ hoàng đế
Tú sắc khả xan: đẹp đến mức nhìn thấy đã no
Giờ Dần: 3 đến 5 giờ
Khắc: 15 phút
Giờ Dần ba khắc: 3 giờ 45 phút