“Thần cắn câu hai người, không thể không diễn màn này.” Uyển Nhi nói đến bằng phẳng, “Huống hồ, tối hôm qua thần thiếu điện hạ nửa đầu thơ, tối nay phó ước, cũng coi như thủ tín.”
Võ Hậu lặng im không nói, chỉ an tĩnh mà nhìn Uyển Nhi.
Uyển Nhi cũng lẳng lặng mà nhìn Võ Hậu, không có nửa điểm khiếp sợ, cũng không có mấy phân trái với lương tâm.
“Xem ra, bổn cung chỉ có thể cho phép ngươi đi.”
“Vâng.”
Uyển Nhi lĩnh mệnh nhất bái.
“Khi trở về, nhớ rõ đem bài thơ của các ngươi cùng nhau mang về.” Võ Hậu chỉ cho rằng hai người tuổi tác xấp xỉ, cho nên ẩn giấu không ít tiểu bí mật giữa các cô nương, vốn dĩ nàng cũng lười hỏi chuyện này cho rõ ràng, nhưng nhìn thấy tư thế Uyển Nhi không đi không thể, tuy mỗi lý do đều hợp tình hợp lý, Võ Hậu vẫn nổi lên hiếu kỳ, luôn cảm thấy hai tiểu nha đầu này vụng trộm mưu đồ cái gì.
“Vâng.”
Uyển Nhi lại bái, lập tức rời khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu nhìn thân ảnh Uyển Nhi đi xa, cầm lấy chiết tử bên cạnh, chậm rãi mở ra, chỉ thấy trong đó kẹp một trương giấy trắng, mặt trên viết hai chữ “Đông Cung”, chữ viết chính là chữ của Uyển Nhi.
Võ Hậu hiểu ý cười, cầm lấy giấy trắng, nội dung chiết tử chẳng qua là tấu chương hằng ngày, nhưng Uyển Nhi đã vòng ra mấy điểm mấu chốt, liền cùng một chỗ, đó là “tháng tám” “nổi gió”.
“Hậu sinh khả úy, là hạt giống tốt.” Võ Hậu khẽ lẩm bẩm một tiếng, khép lại quyển chiết tử này, đưa cho Bùi thị ở một bên, “Thiêu đi.”
Bùi thị tiếp nhận chiết tử, liền lĩnh mệnh lui ra.
Bên này khi Uyển Nhi mang theo Hồng Nhụy đi vào Thanh Huy Các, sắc trời đã tối sầm xuống. Đèn cung đình ven đường đèn như ánh sao, chiếu rọi hành lang dài sáng rỡ lấp lánh.
“Hồng Nhụy, đi tìm Xuân Hạ đi.” Uyển Nhi đi đến bên ngoài tẩm điện, liền đem Hồng Nhụy đuổi đi.
Hồng Nhụy cao hứng mà khoác lấy cánh tay Xuân Hạ, lui đến một bên tiểu đình nói chuyện.
Uyển Nhi sửa sang lại váy sam màu phấn bạch, sau đó đẩy cửa đi vào bên trong tẩm điện——
Đêm nay tẩm điện chỉ có một ánh nến, có vẻ cực kỳ lờ mờ, bên cạnh ánh nến, cũng không thấy công chúa đọc sách viết chữ.
Uyển Nhi nhíu mày, khẽ gọi một tiếng, “Điện hạ?”
Cửa điện phía sau đột nhiên đóng lại, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, Thái Bình đã đem cửa điện đóng chặt.
“Điện……” Uyển Nhi quay đầu lại, lời nói chỉ nói một nửa, bên tai nháy mắt thiêu đỏ.
Chỉ thấy Thái Bình mặc một kiện nội thường sa mỏng, bên trong như ẩn như hiện, ánh nến tối tăm vừa vặn làm nổi bật ý cười kiều mị lúc này của nàng.
Ngây thơ đã thoát, gương mặt Thái Bình đã hoàn toàn trưởng thành.
Nàng đi đến trước dán sát vào Uyển Nhi, lời nói lại là nói cho người bên ngoài điện nghe, “Bổn cung đêm nay muốn cùng Thượng Quan đại nhân học tập, không được quấy rầy bổn cung, nếu không bổn cung phạt nặng!”
Uyển Nhi nhẫn cười, che lại cánh môi Thái Bình, thấp giọng nói: “Ta liền biết nàng đêm nay sẽ không quy củ.”
“Biết ta sẽ không quy củ, Uyển Nhi vẫn đến phó ước đó thôi.” Thái Bình khẽ cười, nghiêng người dán lên Uyển Nhi, hơi thở nóng rực của nàng gần trong gang tấc, chọc đến Uyển Nhi tâm loạn lại nóng bỏng.
Uyển Nhi giật mình nhận ra đai lưng đã bị Thái Bình tháo xuống, nàng theo bản năng mà lui lại một bước, giận dỗi: “Điện hạ gấp gáp như vậy sao?”
“Sao lại không vội?” Thái Bình tiếp tục tiến lên phía trước, từng bước một bức Uyển Nhi lùi đến mép giường, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, đã đem Uyển Nhi áp đảo ở trên giường, “Ở bên a nương, ta chính là lúc nào cũng nhẫn nhịn, sắp nhẫn đến hỏng rồi.”
Kỳ thật cũng không đơn thuần chỉ là như thế.
“Điện hạ…… Trước…… Chờ một lát……” Uyển Nhi ôm lấy hai má Thái Bình, ngăn cản nàng quấy phá vành tai, “Trước đem thơ viết……”
“Không viết! Về sau cũng không cho phép nàng lại viết cho nhị ca!” Thái Bình bắt được đôi tay của nàng, giơ cao khỏi đầu, gắt gao đè trên chăn gấm. Lúc này Thái Bình cực kỳ giống một con mèo rừng nhỏ bị chọc tức, rõ ràng khóe mắt đã tràn đầy ý xuân, lại nhiều thêm một tia bực bội, gằn từng chữ: “Việc này ta cũng sắp nhịn hỏng rồi!”
Uyển Nhi ngửi được trong giọng Thái Bình có vị chua, không khỏi cười ra tiếng.
“Ta còn viết bình phẩm trước mặt điện hạ mà.”
“Dù sao cũng không cho phép nàng tiếp tục viết!”
Thái Bình bá đạo mở miệng, “A nương cho nàng chừng mực, bổn cung cũng muốn vạch ra chừng mực cho nàng……” Ánh mắt trầm xuống, Uyển Nhi chỉ cảm thấy trên ngực mát lạnh, liền biết đêm nay vị tiểu công chúa đang ghen này sẽ không bỏ qua cho nàng.
Cánh môi Thái Bình hung ác mà hôn lên môi nàng, nhớ nhung nồng đậm nửa năm qua trong nháy mắt hoàn toàn hòa tan, nóng đến hai người đều muốn hòa tan thành nước.
Uyển Nhi đáp lại, dưới cái hôn nóng cháy triền miên của Thái Bình lại có vẻ cực kỳ nhỏ yếu. Nàng cũng không sợ, chỉ sợ Thái Bình hôn đến quá nặng, mút rách môi, trở về sẽ bị Võ Hậu nhìn ra manh mối.
“Nhẹ…… Nhẹ chút……” Uyển Nhi xấu hổ khẩn cầu.
Rơi vào trong tai Thái Bình, tai lại càng nóng hơn. Nàng nới lỏng môi lưỡi, hơi hơi chống lên thân thể, bất luận là nàng hay là Uyển Nhi, lúc này đều hé miệng thở dốc.
Trái tim điên cuồng nhảy lên, mỗi một chút đều động đến màng nhĩ.
“Đêm nay phải trở về sao?” Tay Thái Bình dọc theo gương mặt Uyển Nhi trằn trọc vuốt xuống, phủ lên nơi mềm ấm của nàng, “Ta có thể giả bệnh, lưu Thượng Quan đại nhân chiếu cố bổn cung một đêm.”
Uyển Nhi nhíu mày.
Thái Bình cũng nhíu mày, dịu dàng hỏi: “Không được sao?” Nói là “cầu xin”, nhưng động tác trên tay một khắc cũng không dừng lại.
Tim đập như sấm, dường như có thể nhảy ra khỏi miệng bất kỳ lúc nào.
Uyển Nhi hơi hơi hé miệng, thanh âm đã là một mảnh khàn khàn, “Thơ Thiên Hậu còn muốn xem, cho nên……” Uyển Nhi nắm chặt cổ áo Thái Bình, dán lên lồng ngực chập trùng của Thái Bình, “Thần là sợ…… Lát nữa cái gì cũng không viết ra được……” Kỳ thật những lời này đã chậm, lúc này trong đáy mắt Uyển Nhi đều là Thái Bình, nơi nào còn nghĩ được chữ gì ngoài “Thái Bình”?
Thái Bình không nghĩ tới Uyển Nhi phó ước, lại dùng lý do như vậy.
“A nương thế nhưng lại nghe cái lý do này của nàng?”
“Còn không thì sao?”
Uyển Nhi nhịn không được mút hôn cánh môi Thái Bình, tiểu công chúa đêm nay tựa hồ đã đặc biệt trang điểm, trên người lộ ra một mùi hương hoa lê nhàn nhạt.
Thái Bình bị nàng hôn đến có chút ngứa ngáy trong lòng, “Vậy…… Liền viết……” Tay nàng ở trên lưng Uyển Nhi chậm rãi viết, chỉ vì nàng đã bị Uyển Nhi hôn đến không nói ra lời.
Tương loạn dục hà như?
Lẫn lộn sẽ thế nào?
Uyển Nhi không nghĩ tới lúc này, Thái Bình còn có thể nghĩ ra câu thơ như vậy, nàng nhịn không được cười ra tiếng, thuận thế đem Thái Bình áp đến dưới thân. Đã từng, nàng cũng từng như vậy ngồi trên người Thái Bình, bễ nghễ nhìn tiểu công chúa dưới thân.
Chỉ là khi đó nàng nhất thời khiếp đảm, nửa đường bỏ trốn mất dạng. Nhưng đêm nay, nàng bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật.
Thái Bình si ngốc mà nhìn Uyển Nhi, nhìn nàng ấy chậm rãi cởi bỏ váy sam, thân thể từ từ áp xuống, “Tương loạn dục hà như……” Hơi thở rối loạn gần trong gang tấc, Uyển Nhi đọc xong một câu này, Thái Bình bỗng dưng hiểu ra Uyển Nhi muốn làm cái gì.
Ánh nến duy nhất trong điện có chút chập chờn, vừa lúc chiếu lên má phải Uyển Nhi, chiếu rọi khuôn mặt dịu dàng nóng bỏng của nàng.
“Bổn cung cho phép nàng đi quá giới hạn……” Thanh âm Thái Bình run rẩy, không khỏi có vài phần khẩn trương.
Uyển Nhi nhẹ nhàng hôn xuống, nắm chặt tay Thái Bình. Tay còn phải giữ lại viết thơ, cũng không thể có nửa phần run rẩy.
“Vâng……”
Đời trước, lần đầu tiên nàng tự mình nếm qua công chúa điện hạ, khi đó mang theo bảy phần men say, chỉ cảm thấy bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt, hận không thể đem chính mình cùng công chúa hoàn toàn đốt thành tro tàn.
Đời này nàng lại nếm tư vị của điện hạ, ấm áp lại mang theo một mặt ngọt ngào bên trong, so với rượu nho trên đời còn muốn thuần hơn.
Thái Bình nắm chặt góc chăn, có một chớp mắt, nàng phảng phất nhìn thấy pháo hoa Tết Thượng Nguyên năm trước nở rộ trên đỉnh đầu. Nàng rơi vào nhân gian cực lạc, say mê trong đó, không thể tự kềm chế.
Uyển Nhi chỉ biết, đêm nay có đóa thược dược đỏ thẫm nở rộ ở trước mắt, còn diễm lệ hơn nhiều so với đóa hoa ngày đó Thái Bình tặng nàng.
Đời này khó quên.
Chú giải
Năm Điều Lộ: tháng 6 năm 679 đến tháng 8 năm 680, triều đại thứ mười của Lý Trị
Nhạc Phủ thi tập: bộ tập thi ca nổi tiếng bao gồm ca từ nhạc phủ cổ đại Trung Quốc
Hậu sinh khả úy: thế hệ sau tài giỏi hơn thế hệ trước