Sau khi hai tiểu cung tì rời đi, Thái Bình lại cười ra tiếng.
Uyển Nhi dỗi nói: “Mệt cho nàng nghĩ ra biện pháp như vậy.”
“Ta biết nàng mệt mỏi, cho nên chờ không được xiêm y khô.” Thái Bình nghiêm trang trả lời.
Uyển Nhi nghe ra trong lời nàng có ẩn ý, âm thầm mà nhéo Thái Bình một cái.
Thái Bình nhịn đau, nhếch miệng cười cười, “Tài tử tha mạng, bổn cung biết sai rồi.”
Uyển Nhi nhìn bộ dáng này của nàng, nơi nào là biết sai? Nhịn không được lại nhéo nàng một cái, lúc này mới xem như hả giận.
Hai gã Vũ Lâm tướng sĩ thực mau đã mướn được một chiếc xe ngựa, đợi Thái Bình cùng Uyển Nhi cùng nhau lên xe, một đường hộ tống hai người, đi tới bên ngoài phủ đệ của Ân Vương.
Nghe nói Thái Bình tới, Lý Đán dường như đã sớm đoán được, tự mình ra nghênh đón Thái Bình, khi nhìn thấy Uyển Nhi, hắn chần chờ mà nhìn nhìn Thái Bình, nhỏ giọng nói: “Tài tử nghỉ ở chỗ ta, tựa hồ không quá thích hợp.”
“Tài tử là mẫu hậu phong, cũng không phải là phụ hoàng phong, quan tâm nàng nhiều làm gì?” Thái Bình không vui, “Sao? Tứ ca muốn đêm nay ta theo Thượng Quan tài tử cùng nhau ăn ngủ ở đầu đường?”
Lý Đán làm sao làm được chuyện này, “Nói cái gì vậy, tứ ca mà là loại người đó sao?”
“Tứ ca yên tâm, đêm nay ta với tài tử ngủ cùng một gian phòng, cho dù có tin đồn vớ vẩn gì, ta cũng có thể làm chứng cho tứ ca mà!” Nói, nàng cố ý quay đầu lại nhìn lướt qua bốn người đồng hành, “Các ngươi trở về biết phải bẩm báo với mẫu hậu như thế nào?”
“Vâng.” Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ lĩnh mệnh nhất bái.
Lý Đán nghe thấy lời này, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, liền mang Thái Bình vào phủ, mệnh nô tỳ thu thập một gian tẩm điện, ôm hai cái chăn mền, hai cái bình giữ ấm, đưa tới.
Hiện tại đã là nửa đêm, Lý Đán không tiện ở lại tẩm điện lâu, khi lui đến cửa đại điện, lại dặn dò: “Nếu mà nửa đêm đói bụng, cứ việc phân phó người của tứ ca, nhất định sẽ không để ngươi bị đói.”
“Ta liền biết tứ ca tốt nhất!” Thái Bình nũng nịu đáp lại một tiếng, nhìn nhìn Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy chờ ở trong điện, “Bổn cung cảm thấy lạnh, muốn tắm nước nóng rồi ngủ.” Hơi dừng lại, nàng nói tiếp, “Uyển Nhi cũng có chút cảm lạnh, chuẩn bị nhiều nước ấm một chút.”
“Vâng.” Hai người lĩnh mệnh rời khỏi cửa điện, lại bị Lý Đán gọi lại.
“Các ngươi đều hầu hạ Thái Bình cả đêm, đến thiên điện nghỉ ngơi đi, nô tỳ nơi này sẽ hầu hạ.” Lý Đán nói xong, liền ra lệnh cho đám nô tỳ bên cạnh.
Ngày đầu tiên của Tết Thượng Nguyên sắp kết thúc, Võ Hậu cuối cùng cũng xem xong tấu chương hôm qua.
Nàng mệt mỏi xoa xoa thái dương, gác xuống bút son, hỏi Bùi thị, “Giờ nào?”
“Bẩm Thiên Hậu, mới vừa đến giờ Dần.” Bùi thị đúng sự thật trả lời.
Võ Hậu nhàn nhạt cười cười, “Đã trễ thế này rồi.”
Bùi thị khuyên nhủ: “Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, Thiên Hậu vẫn nên nghỉ một lát.”
“À, lúc bổn cung còn niên thiếu, thích nhất là ngày Tết Thượng Nguyên.” Ánh mắt Võ Hậu xa xăm, nhìn tuyết phủ bên ngoài điện, trong đầu hiện lên chính là đoạn hồi ức niên thiếu tùy tiện.
Chỉ tiếc, những năm tháng đó đã qua, người theo năm tháng cũng rời đi.
Ánh mắt Võ Hậu hơi híp lại, nhìn về phía long ỷ, muốn ngồi lên vị trí này, hy sinh đâu chỉ có thiên chân hồn nhiên của niên thiếu? Mỗi lần nghĩ đến hai chữ “thiên chân”, trong đầu nàng lại xuất hiện thân ảnh của Thái Bình.
“Mật thám có hồi báo không?”
“Có.”
“Thái Bình hôm nay đã đi đâu?”
“Bẩm Thiên Hậu, đầu tiên là đến phóng sinh trì ở chợ phía Đông.”
Võ Hậu có chút nghi hoặc, “Phóng sinh trì?”
“Chiết một cành liễu.” Bùi thị cũng nghĩ không ra, công chúa chạy tới chợ phía Đông lại không mua bất luận đồ vật hiếm lạ gì, cũng chỉ chiết một cành liễu rồi đi.
Võ Hậu có chút hứng thú mà cười cười, “Sau đó?”
“Sau đó lôi kéo Thượng Quan tài tử đến chùa Đại Từ Ân bái Phật.” Bùi thị lại càng không rõ, với tính tình của công chúa, hẳn phải chạy tới chợ phía Tây nơi náo nhiệt nhất, ăn đủ loại quà vặt của Trường An, dạo con đường buôn bán mới lạ của người Hồ.
Võ Hậu cũng đã đoán sai, ý cười bất giác sâu hơn, “Nàng chuẩn bị lưu lại chùa Đại Từ Ân nghe thiền sư giảng Phật pháp sao?”
“Cũng không có, công chúa sau đó đến Phù Dung Viên, ở trên tiểu các xem xong pháo hoa đêm nay.” Bùi thị tiếp tục trả lời.
Võ Hậu mỉm cười, “Thật ra cũng biết tìm địa phương.” Nàng lại nhìn thoáng qua sắc trời, “Cuối cùng nàng đến nơi nào nghỉ ngơi?”
“Phủ đệ của Ân Vương.” Bùi thị trả lời.
Ánh mắt Võ Hậu có chút trầm xuống, “Cũng chỉ có thể đi nơi đó.” Hơi dừng lại, nỗi lòng Võ Hậu phức tạp mà than một tiếng. Hiện nay vẫn là huynh muội tình thâm, sau này đi đến một bước kia, cũng không biết Thái Bình có thể hạ quyết tâm hay không, Tứ Lang cũng có thể trước sau như một mà vụng về né tránh hay không? Tuy nói nàng cho Thái Bình hưởng thụ Tết Thượng Nguyên, lại không thể mặc kệ Thái Bình không nhớ rõ chính sự.
“Ngày sau, ngươi đến trước cửa cung chờ sẵn.” Võ Hậu trầm giọng hạ lệnh, “Thượng Quan Uyển Nhi vừa về đến, ngươi liền ở trước mặt Thái Bình, tuyên ý chỉ của bổn cung, lập tức đem Thượng Quan Uyển Nhi truyền đến chỗ bổn cung hầu hạ.”
“Vâng.” Bùi thị lĩnh mệnh.
Võ Hậu trầm than, sau Tết Thượng Nguyên này, Thái Bình cũng nên chuyên tâm làm chính sự.
“Chiết tử của Minh Sùng Nghiễm đều đưa đến cho bệ hạ?” Võ Hậu hỏi lại.
Bùi thị gật đầu, “Đức An tự tay nhận lấy, bệ hạ nhất định sẽ xem.”
“Chiết tử đã đưa qua, một chút tin tức lại không có.” Võ Hậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, “Tết Thượng Nguyên này, trong tay bệ hạ còn nắm củ khoai lang phỏng tay đó, chỉ sợ ba ngày này đến ngủ cũng không được thoải mái.”
Bùi thị không dám đáp lại lời này.
Võ Hậu liền thích người thông minh như nàng, biết khi nào nên nói, khi nào không nên nói. Hy vọng Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể hiểu đúng mực như vậy, làm mật thám cho nàng thật tốt.
Đêm lặng tuyết rơi rào rạt, dường như sẽ có trận tuyết lớn.
Bên trong tẩm điện, ánh sáng đã tắt.
Vốn là hai cái giường một trái một phải, bên giường đều có một tấm bình phong che lại.
Thái Bình ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng nhịn không được mà ngồi dậy, chân trần rón ra rón rén đi đến bên giường Uyển Nhi ngồi xuống.
“Uyển Nhi, ta ngủ một mình không quen.”
Nói dối lại nói giống như thật, rõ ràng thời điểm nằm trên giường dưỡng thương, cũng nhiều ngày nàng ấy ngủ một mình như vậy.
Uyển Nhi cũng không chọc thủng lời nói “dối” này, xê dịch qua một bên, khi Thái Bình cao hứng mà chui vào chăn, hạ nghiêm lệnh, “Điện hạ phải quy củ.”
“Được.” Thái Bình cười khẽ, dán lên lưng Uyển Nhi, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.
Uyển Nhi vốn tưởng rằng Thái Bình sẽ bằng mặt không bằng lòng, nào biết Thái Bình thế nhưng quy quy củ củ, nàng ngược lại không yên ổn.
“Điện hạ.”
“Ừm.”
Trong thanh âm của Thái Bình lộ ra một tia giọng mũi lười biếng, nghe thấy là biết thật sự mệt mỏi.
Uyển Nhi yên lặng cười cười, đưa tay nắm lấy tay Thái Bình, ôm vòng lấy chính mình, đây là nàng từ lúc chào đời tới nay khó có được làm càn như vậy.
Thái Bình thuận thế thu lại hai tay, khóe môi giương lên, đem Uyển Nhi ôm vào trong ngực.
“Nếu có một ngày, tay ta dính dầy máu, Uyển Nhi có còn để ta ôm không?”
Uyển Nhi không trả lời ngay, chỉ là nắm lấy tay Thái Bình, ủ ấm ở trong lòng, giống như đời này khi nàng ấy mới gặp nàng, nhàn nhạt mà nói với nàng hai chữ, “Đừng sợ.”
Uyển Nhi biết con đường này nhất định sẽ bị máu tươi nhuộm đỏ, Thái Bình lựa chọn địa ngục, nàng liền theo Thái Bình đi đến cùng.
Thái Bình ở đâu, nàng cũng sẽ ở đó.
Nàng sẽ không lại để Thái Bình viết cái gì “Tiêu Tương thủy đoạn, ngọc toái liên thành”, nàng sẽ bồi nàng ấy, lên đến long ỷ mà quân lâm thiên hạ, muôn người dập đầu hô “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.
“Đừng sợ.” Thái Bình hiểu ý cười một tiếng.
Hai chữ này là lời hứa mà Uyển Nhi cho nàng, cũng là nàng hứa hẹn với nàng ấy.
Chú giải
Giờ Dần: từ 3 đến 5 giờ sáng
Thiên chân: ngây thơ