Tầm mắt chớp mắt liền mơ hồ, Uyển Nhi phảng phất nhìn thấy Thái Bình vào ba năm nàng rời đi, cô độc như linh hồn lang thang bên trong phủ Trấn Quốc Công Chủ.
“Châu trầm viên chiết, ngọc toái liên thành.”
Châu chìm đáy nước, ngọc bích vỡ tan.
Vĩnh viễn mất đi tình cảm chân thành, sống không còn gì luyến tiếc, mặc dù biết Uyển Nhi sẽ không trở về, Thái Bình cũng muốn giúp nàng làm xong một chuyện cuối cùng, đây cũng là lý do duy nhất để nàng ấy sống tạm ba năm.
Đường Long chính biến, Lý Long Cơ đem Uyển Nhi chém đầu tế cờ, đem Uyển Nhi nhập vào một phe với Vi Hậu. Đây không phải là tội danh mà Uyển Nhi phải gánh! Triều chính đều biết, nàng đã từng dùng cái chết để ngăn cản Thiên Tử, không để An Lạc công chúa trở thành Hoàng Thái Nữ. Thượng Quan tiệp dư như vậy, sao có thể cùng một phe với Vi Hậu? Chỉ là thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử luôn do kẻ chiến thắng viết nên, Lý Long Cơ càng muốn danh chính ngôn thuận, liền càng không thể cho Uyển Nhi chính danh.
Hắn giết nàng, là kiêng kị những thế lực triều đình sau lưng nàng, cũng là kích thích Thái Bình trả thù hắn. Hắn tuyệt đối sẽ không sửa lại án oan cho Uyển Nhi, vậy thì để cho Thái Bình làm đi. Vì thế ba năm kia, Thái Bình như kẻ điên thu thập thi văn của Uyển Nhi, đính chính thanh danh cho Uyển Nhi, tuyên dương công tích của Uyển Nhi, từng chuyện từng chuyện, làm được thỏa đáng, hoàn toàn không màng chính mình sau khi chết có thể được yên bình hay không.
Giờ này ngày này, mặc dù Uyển Nhi chỉ nghe thấy Thái Bình nói một câu ——
“Uyển Nhi của ta thanh thanh bạch bạch, nên được hậu thế tán thưởng, ta không cho phép bất luận kẻ nào đem nước bẩn hắt lên người nàng, cho nên, ta sống tạm ba năm.”
Nhưng nhìn thấy ba mươi hai chữ viết trên tiểu trát, Uyển Nhi làm sao còn có thể nhịn được nước mắt? Đổi lại là nàng, nàng biết Thái Bình làm được những chuyện đó có bao nhiêu không dễ dàng, càng biết Thái Bình suốt ngày sống trong vòng xoáy tưởng niệm, có bao nhiêu dày vò.
“Phủ chiêm tùng giả, tĩnh thính phần oanh. Thiên niên vạn tuế, tiêu hoa tụng thanh.”
Ngẩng nhìn rừng thông, lặng nghe mộ phần.
Nghìn năm vạn tuổi, mãi mãi lưu danh.
Lúc Uyển Nhi run rẩy đọc xong mười sáu chữ cuối cùng, nàng cũng đã bừng tỉnh, trên tiểu trát này viết chính là cái gì. Nhất định là đời trước Thái Bình đã viết lên bia mộ nàng, có lẽ, cũng là câu chữ ít ỏi duy nhất mà Thái Bình còn lưu lại trên đời.
Với hiểu biết của nàng về Lý Long Cơ, Thái Bình vì nàng sửa lại án sai, không thể nghi ngờ là đang dẫm đạp lên tôn nghiêm hắn, nếu hắn thật sự nắm quyền, cho dù có kiêng kị lời thề độc lúc trước, hắn cũng có thể chờ Thái Bình chết đi, đem xương cốt Thái Bình nghiền thành tro, coi như, hắn cũng không tính vi phạm thề ước.
Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế.
Từ một ngày Thái Bình bắt đầu thích nàng, liền đem nàng đặt ở vị trí đầu tiên, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ như thế nào, chỉ cầu bảo hộ nàng bình yên. Nhưng nàng lại trốn lại tránh, hết lần này đến lần khác, dùng cái gọi là “vì muốn tốt cho ngươi”, để lại Thái Bình ba năm dày vò như vậy.
Công chúa của nàng nhất định cuối cùng cũng không có thái bình trường an, càng sẽ không phúc lý tuy chi, ba năm kia là địa ngục chốn nhân gian mà nàng đã cho Thái Bình, là tự tay nàng đẩy nàng ấy xuống địa ngục.
Uyển Nhi khép lại tiểu trát, nước mắt lã chã, không ngừng không nghỉ.
Tiểu trát mang ba mươi hai chữ, là lời tâm tình cuối cùng của Thái Bình, cũng là tuyệt bút của nàng ấy. Hiện giờ từng câu từng chữ, đều giống như dao nhỏ mang theo hối hận khoét vào tim nàng, máu tươi đầm đìa.
Lúc này nàng hối hận, thật sự thật sự hối hận.
Hồng Nhụy nhìn thấy Uyển Nhi khóc không ngừng, trong lòng rối loạn mà quỳ gối bên giường, khẽ khàng an ủi: “Tài tử làm sao vậy? Có nơi nào không thoải mái sao?” Khi nói chuyện, Hồng Nhụy vội vàng liếc mắt nhìn miệng vết thương của nàng, tuy miệng vết thương cũng không đổ máu, chỗ bị thương lại đỏ đến mức dường như muốn xuất huyết.
Hồng Nhụy cầm lấy cao thuốc bên cạnh, “Nô tỳ lại thoa thuốc cho tài tử thêm một chút, thái y nói cao thuốc này có trộn lẫn thuốc bột giảm đau, nếu tài tử cảm thấy đau quá, có thể thoa nhiều thêm.”
“Hồng Nhụy.” Uyển Nhi nắm lấy tay Hồng Nhụy, hốc mắt đỏ bừng, lệ nóng doanh tròng, “Ta chỉ là khổ sở……”
Hồng Nhụy quan tâm nói: “Nếu không thoải mái, hay là thỉnh thái y.”
Uyển Nhi lắc đầu, càng nắm tay nàng gắt gao, “Ngươi lẳng lặng bồi ta là được.”
Hồng Nhụy cúi đầu, “Vâng.”
Một đời này, nàng sẽ không để chính mình có chuyện, cũng không thể để Thái Bình có chuyện. Nàng nợ nàng ấy một đời, nàng nhất định phải nhanh nhanh khỏe lại, bồi thường những năm tháng nàng đã bỏ lỡ.
“Hồng Nhụy.” Uyển Nhi nhẫn nhịn nước mắt, bỗng nhiên nghẹn ngào gọi.
Hồng Nhụy ôn nhu đáp: “Nô tỳ ở đây.”
Uyển Nhi quay mặt qua chỗ khác, đem tiểu trát mà Thái Bình để lại cho nàng đưa cho Hồng Nhụy, trầm giọng nói: “Thiêu đi.”
Hồng Nhụy ngạc nhiên.
“Lúc này, cần phải thiêu.” Uyển Nhi không nghĩ lại nhìn thấy ba mươi hai chữ này, cũng không muốn Thái Bình lại viết ba mươi hai chữ này.
Hồng Nhụy tiếp nhận tiểu trát, cung kính mà nhất bái, “Vâng.”
Uyển Nhi nhìn thấy nàng ấy chuẩn bị đi ra ngoài điện, vội vàng gọi lại, “Thiêu ở chỗ này đi.” Lần này nàng nhất định phải bảo đảm Hồng Nhụy sẽ không có giấu đi.
Hồng Nhụy lĩnh mệnh, lấy châm lửa tới, đem tiểu trát thiêu đến sạch sẽ.
“Mở cửa sổ.” Uyển Nhi nhắc nhở Hồng Nhụy, chẳng may lát sau Bùi thị tới, hoặc là Võ Hậu tới, không khỏi làm người khác ngờ vực nàng rốt cuộc thiêu cái gì.
Hồng Nhụy mở hết tất cả cửa sổ trong điện, mùi khói rất nhanh bay khỏi hậu điện. Hồng Nhụy cạo hết tro tàn bên trong thau đồng, dùng giấy Tuyên Thành gói lại, lén chôn ở phía sau cung điện.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, Bùi thị lĩnh mệnh đến thăm hỏi.
Uyển Nhi khóc rất lâu, đôi mắt có chút phát sưng, nước mắt cũng chưa khô, tất nhiên không giấu được vết tích nàng đã khóc, nàng dứt khoát rên lên, nhìn Bùi thị đến gần, nàng ra vẻ cố nén đau đớn, gian nan mà xê dịch thân mình.
Bùi thị nhìn bộ dáng của nàng, nhất định là nhịn đau không được mà khóc lóc, “Thiên Hậu mệnh nô tỳ đến đây, chỉ để hỏi tài tử hai câu.”
Uyển Nhi khàn giọng đáp: “Vâng.”
Bùi thị trầm giọng nói: “Hôm nay Ân Vương điện hạ đã tới?”
Uyển Nhi gật đầu, “Ân Vương điện hạ xác thật đã tới, nhưng chỉ tìm thái y hỏi chuyện, vẫn chưa cùng thiếp nói cái gì.”
Bùi thị lại hỏi: “Công chúa cũng đã tới?”
Uyển Nhi ra vẻ khiếp sợ, “Công chúa đã tới?” Lúc này nàng cùng công chúa lén lút gặp mặt, chính là tối kỵ, nếu nàng thừa nhận, chỉ sợ Thái Bình không thiếu được một trận quở trách.
Hồng Nhụy vốn dĩ cúi đầu, chợt nghe thấy thanh âm Bùi thị chuyển hướng về phía chính mình, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: “Nô tỳ…… Nô tỳ…… Không biết……”
Bùi thị phẫn nộ quát: “Cái gì mà không biết?! Có người hầu hạ như ngươi sao?!”
“Nô tỳ biết tội!” Hồng Nhụy lại lần nữa dập đầu.
Uyển Nhi sợ nàng ấy sẽ lỡ miệng, từ tốn nói: “Hồng Nhụy chính là nói thật, nàng ấy vẫn luôn ở trong điện hầu hạ ta, không biết tình huống bên ngoài.”
Bùi thị lẳng lặng mà nhìn Uyển Nhi một lát, rốt cuộc cũng mở miệng, “Thiên Hậu có câu nói muốn nói với tài tử, nếu công chúa về sau trộm tới thăm tài tử, thỉnh tài tử khuyên nhủ công chúa, chớ ở nơi đầu sóng ngọn gió để cho người khác mượn cớ.”
Uyển Nhi cúi đầu, “Vâng.”
Bùi thị rời khỏi hậu điện.
Uyển Nhi luôn cảm thấy việc này kỳ quặc, gọi Hồng Nhụy lại đây, “Hồng Nhụy, đi hỏi thăm một chút, bên công chúa đã xảy ra chuyện gì?”
“Vâng.”
Chú giải
Mộ minh: bia mộ khắc chữ
Bá Kiều: cầu bắc qua sông Bá
Tết Thượng Nguyên: Tết Nguyên Tiêu, ngày rằm tháng Giêng, lễ hội đèn lồng của Trung Quốc
Bài thơ ba mươi hai chữ trong chương này, chính là văn tự do Thái Bình công chúa khắc lên bia mộ của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là bút tích hiếm hoi còn sót lại của công chúa. Cũng chính Thái Bình công chúa là người đã cho thu thập thi văn của Uyển Nhi, rửa sạch thanh danh cho nàng, ca ngợi công lao của nàng, an táng nàng trong phạm vi lăng mộ của gia đình công chúa.