“Vâng.” Thái Bình làm trần giọng, lên tiếng. Thanh âm của tiểu thái giám vốn dĩ vừa mỏng vừa nhọn, hiện giờ Thái Bình trầm giọng xuống, cũng có vài phần giống thái giám.
Vũ Lâm tướng sĩ liền tạm coi như thôi, dù sao tiểu nội thị này cùng Xuân Hạ lát nữa cũng phải trở về, lại kiểm tra thực hư là được.
Ba người loạng choạng mà đi thật xa, chờ ra khỏi tầm mắt của Vũ Lâm tướng sĩ, ba người không hẹn mà cùng mà thở phào nhẹ nhõm.
“Nguy hiểm thật.” Lý Đán cảm thấy tim đập như sấm.
Thái Bình đắc ý cười: “Nhìn tứ ca bị dọa kìa.”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói như vậy, tứ ca là đang mạo hiểm đó!” Lý Đán thật sự hối hận khi giúp nàng, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể dặn dò: “Khi trở về, ngươi cẩn thận giùm ta, ngàn vạn lần đừng để bị bắt!”
“Yên tâm! Ta đã an bài hết rồi!” Nói, Thái Bình thấp giọng xuống, “Cho dù bị bắt, ta cũng sẽ không khai ra tứ ca.” Nói xong, nàng chớp chớp mắt với Lý Đán.
Lý Đán đỡ trán than dài.
Xuân Hạ không tiện đi theo đến Hàm Quang Điện, Thái Bình nhìn lướt qua bụi cây rậm rạp, “Xuân Hạ, ngươi trốn ở gần đây chờ ta trở lại, cũng đừng chạy loạn, tuyệt đối đừng để cung vệ tuần tra nhìn thấy.”
“Vâng.” Xuân Hạ gật gật đầu, nàng biết tính nghiêm trọng của việc này.
May mắn là Thanh Huy Các tọa lạc ở lưng chừng núi, phụ cận rừng cây tươi tốt, Xuân Hạ lại nhỏ nhắn, trốn đi một lát cung vệ tuần tra cũng tìm không thấy người.
Sắp xếp xong xuôi cho Xuân Hạ, Thái Bình nghiêm mặt nói: “Tứ ca, chúng ta đi!”
Một khắc sau, hai người đi tới Hàm Quang Điện.
Lý Đán đưa lệnh bài, liền mang Thái Bình đang cúi đầu đi vào Hàm Quang Điện.
Thái y mới vừa đưa chén thuốc đến, xem xét tình trạng miệng vết thương của Uyển Nhi xong, một lần nữa điều phối cao thuốc, phó thác cho Hồng Nhụy, nghiêm túc nói: “Một ngày thoa ba lần, miệng vết thương phải tránh dính nước.”
“Vâng.” Hồng Nhụy nhớ kỹ.
Thái y rời khỏi đại môn hậu điện, vừa lúc đụng phải Lý Đán.
Lý Đán nghiêm mặt nói: “Phụ hoàng mệnh ta điều tra án này, hiện nay tới tìm đại nhân đây hỗ trợ, có thể mượn nói chuyện một lát?”
Thái y lĩnh mệnh, “Điện hạ, mời.”
“Mời.” Lý Đán dẫn thái y rời khỏi hậu điện, quay đầu đưa mắt với Thái Bình.
Thái Bình cảm kích nhìn lại, một bước bước vào hậu điện.
Uyển Nhi xưa nay yêu thích yên tình, thêm nữa trên người có thương tích, yêu cầu tĩnh dưỡng, cho nên các cung nhân đều bị tống cổ đến tiền điện, hậu điện chỉ chừa lại một mình Hồng Nhụy hầu hạ.
Hồng Nhụy vốn định quở trách tên tiểu nội thị vô lễ tùy ý đi vào, đến khi nhìn rõ mặt mày của nàng, nháy mắt nghẹn lời sững sờ tại chỗ mà nhìn.
“Xuỵt.” Thái Bình tiếp nhận cao thuốc từ trong tay Hồng Nhụy, phất tay ra hiệu Hồng Nhụy lui ra ngoài.
Hồng Nhụy chỉ cảm thấy kinh hồn táng đảm, cúi đầu rời khỏi hậu điện, thuận thế đem cửa điện khép lại.
Vị công chúa này có lá gan thật lớn, cư nhiên cãi lời Võ Hậu nghiêm lệnh mà lén đi đến gặp tài tử! Hồng Nhụy càng nghĩ càng bất an, cố tình nàng lại không dám đắc tội công chúa, chỉ phải thấp thỏm mà chờ ở ngoài điện, hy vọng công chúa thăm hỏi tài tử xong, có thể nhanh nhanh rời đi.
Uyển Nhi nằm bò trên giường, cho rằng Hồng Nhụy đưa tiễn thái y xong, liền sẽ trở về thoa thuốc cho nàng, nhưng đợi một lát, cũng không nghe thấy tiếng bước chân Hồng Nhụy trở về, không khỏi gọi, “Hồng Nhụy.”
Cuối cùng nghe thấy được tiếng bước chân càng ngày càng gần, tối hôm qua Uyển Nhi đau một đêm, dường như không ngủ được, nàng thật sự mệt mỏi, liền không quay đầu lại nhìn xem người tới phía sau là ai, khàn khàn lên tiếng: “Thoa thuốc đi.”
Thái Bình lẳng lặng mà ngồi xuống bên giường, cuối cùng đã nhìn thấy Uyển Nhi làm nàng vướng bận một ngày một đêm. Ánh mắt rơi xuống vết thương trên lưng Uyển Nhi, nàng chỉ cảm thấy tim như bị cái gì chọc trúng, vừa đau vừa lạnh.
Uyển Nhi lại ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, rất nhanh phát hiện người phía sau không phải quỳ gối trên mép giường, mà là ngồi hẳn trên giường thoa thuốc, không khỏi quay đầu lại quát một tiếng: “Làm càn!”
Khuôn mặt quen thuộc rơi vào mi mắt, Uyển Nhi nghẹn lại.
Thái Bình mang theo nước mắt gượng cười, thanh âm ôn nhu như thể chảy ra nước, “Nằm yên, thoa thuốc xong ta liền đi, nàng cũng đừng đuổi ta, bằng không nháo lớn, ta sẽ bị phạt nặng.”
Lời Uyển Nhi muốn nói lại bị một câu này của Bình ngăn chặn, nàng quay đầu lại cau mày nói: “Điện hạ không nên đến đây.”
“Ta sợ ta không đi một chuyến này, lại sẽ mất đi nàng.” Thái Bình cố nhịn nước mắt, cầm lông vũ lên, thấm một khối cao thuốc, vô cùng nhẹ nhàng mà thoa lên miệng vết thương của Uyển Nhi.
Thân mình Uyển Nhi nhẹ nhàng run lên, “Ta không có việc gì.” Nàng ngẫm lại chữ “lại” kia của Thái Bình, đời trước sau khi chết nàng chết đi, Thái Bình sẽ có bao nhiêu thương tâm. Đặc biệt trong bức hồi âm hôm qua Thái Bình gửi cho nàng, là lời chúc phúc mà nàng đã ẩn giấu rất nhiều năm, nếu Thái Bình biết được, khẳng định là sau đó nàng ấy đã tìm thấy thi thư của nàng.
Nàng từng dặn dò Hồng Nhụy hàng trăm lần phải thiêu hủy hết thi thư, thế nhưng cuối cùng vẫn rơi vào trong tay Thái Bình, những lời thật lòng của nàng, chỉ sợ năm tháng sau này, lại biến thành dao nhỏ lăng trì Thái Bình một phen, từng câu từng chữ, đều khoét vào Thái Bình máu tươi đầm đìa.
“Điện hạ……”
Uyển Nhi vừa mới há miệng, liền cảm thấy nước mắt của Thái Bình rơi xuống lưng nàng.
“Nàng không được phép có việc!” Thái Bình nghẹn ngào cảnh cáo, “Đừng lại tự cho mình là đúng mà giúp ta, ba năm nàng rời đi, tuy ta quyền khuynh thiên hạ, lại đang sống ở địa ngục.”
Vì sao chỉ là “ba năm”?
Uyển Nhi nổi lên nghi hoặc, nếu Thái Bình chỉ nhớ nàng ba năm, sau khi trùng sinh, liền sẽ không có chấp niệm sâu nặng như vậy, vì nàng lại mưu tính phiến giang sơn này.
Chẳng lẽ ——
Uyển Nhi nghĩ tới một khả năng khác, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ lại, liền thấy Thái Bình thả một quyển tiểu trát ở bên cạnh nàng.
“Đây là nàng để lại cho ta thái bình trường an, ta không cần, hôm nay trả lại cho nàng.” Thái Bình nói xong, động tác thoa thuốc cũng nhanh hơn, “Uyển Nhi của ta thanh thanh bạch bạch, nên được hậu thế tán thưởng, ta không cho phép bất luận kẻ nào đem nước bẩn hắt lên người nàng, cho nên, ta sống tạm ba năm.”
Nghe thanh âm run rẩy của Thái Bình, Uyển Nhi chậm chạp không dám quay đầu lại nhìn nàng.
“Ta không cần nàng lấy mạng hộ ta chu toàn, lần này nếu nàng còn dám làm bậy, ta cũng sẽ để nàng nếm thử, tư vị đó là như thế nào.” Thái Bình buông xuống cao thuốc cùng lông vũ, rõ ràng là đang uy hiếp nàng, ngữ khí lại ôn nhu như cũ, “Nàng nhớ kỹ cho ta.” Nói xong, nàng cúi người xuống, thì thầm bên tai Uyển Nhi, “Vì ta…… phải sống thật tốt.”
Tuy là mệnh lệnh, lại cũng là cầu xin.
Thái Bình đã quen Uyển Nhi luôn lặng im vào thời điểm này, nàng xoa xoa nước mắt trên mặt, xoay người muốn đi nhanh.
Uyển Nhi nắm lấy ống tay áo của nàng, hốc mắt đã đỏ bừng.
“Làm sao?” Thái Bình cố nén nước mắt khẽ hỏi, mang theo một tia bực bội làm nũng.
Uyển Nhi kéo kéo ống tay áo, những lời này từ trước đến nay nàng vẫn không nói nên lời.
Nước mắt Thái Bình lăn khỏi hốc mắt, lại nở nụ cười, chỉ thấy nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, tay trái phủ lên gương mặt Uyển Nhi, mặc kệ Uyển Nhi rốt cuộc có ý này hay không, nàng chỉ muốn để nàng ấy biết, đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, nàng rất nhớ nàng ấy, rất nhớ, rất nhớ nàng ấy.
Rõ ràng nàng mới là công chúa, lại có thể vì Uyển Nhi lơ đãng biểu lộ một chút ôn nhu, liền trở nên hèn mọn đến cực điểm.
Rõ ràng nàng là tội thần chi hậu, lại được công chúa đặt ở đầu quả tim, ngàn vạn sủng ái.
Lúc Thái Bình run rẩy hôn lên môi Uyển Nhi, cửu biệt trùng phùng, những lời muốn nói, đều hóa thành môi lưỡi quấn quýt si mê. Tưởng niệm, tự trách, thâm tình đan chéo vào nhau, hai kẻ si tình lại khóc lại cười, chỉ hận thời gian gặp lại quá mức ngắn ngủi.
Lúc này đây, Uyển Nhi không trốn tránh, với Thái Bình mà nói, đủ để sưởi ấm cả trái tim nàng.
“Đừng khóc……” Thái Bình dừng lại môi hôn, chỉ kịp trấn an một câu, cánh môi Uyển Nhi đã đuổi theo, lần nữa đem thanh âm của nàng nghiền nát ở giữa hơi thở hỗn độn.
Thái Bình không khỏi nở rộ trong lòng, biết đây là Uyển Nhi trả lời nàng, “Vâng”.
Chú giải
Tự thừa: chức quan phụ tá