Lúc này Thái Bình chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng hồi lâu.
Uyển Nhi theo bản năng mà sờ sờ mặt, “Dung nhan thiếp…… không ổn sao?”
“Ta chỉ là đang nghĩ……” Thái Bình cố ý nói chỉ một nửa, lấy cành liễu từ trong tay Uyển Nhi, tay kia lại nắm lấy tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi theo bản năng muốn tránh ra, Thái Bình nắm chặt, nhìn cành liễu trong tay, lẩm bẩm nói: “Uyển Nhi, ngươi biết chiết liễu có ý nghĩa gì không?”
Uyển Nhi bỗng nhiên đứng sững lại.
Thái Bình nở nụ cười xinh đẹp, “Chuyện này mà cũng không biết, phải phạt!” Nói, Thái Bình lấy cành liễu nhẹ nhàng mà gõ Uyển Nhi một cái, “Đi thôi! Trở về cùng bổn cung đọc thư!”
“Vâng……” Nỗi lòng Uyển Nhi phức tạp, im lặng cùng Thái Bình về điện Thiên Thu.
Một khắc trước đó——
Xa giá của Võ Hậu đi đến cổng Đan Phượng, cung vệ như thường lệ tiến lên hành lễ.
“Bái kiến Thiên Hậu.”
“Miễn lễ.”
Võ Hậu không vén rèm, thanh âm từ trong xe ngựa vang lên.
“Thiên Hậu……” Cung vệ muốn nói lại thôi, hiển nhiên có việc muốn bẩm báo.
Võ Hậu vén rèm, mắt phượng ngạo nghễ nhìn cung vệ, “Chuyện gì?”
Cung vệ đến gần xe ngựa, cung kính mà đối với Võ Hậu nhất bái, “Hôm nay Thái Tử không có lên triều.”
“Ồ?” Võ Hậu hừ nhẹ một tiếng.
Cung vệ cung kính lại bái, “Một công công quản sự đã ngăn cản xa giá của điện hạ, điện hạ sau đó liền đổi hướng xa giá.”
“Từ trong cung nào?” Võ Hậu nghiêm túc hỏi.
Cung vệ đúng sự thật đáp: “Trần công công tại trường đấu mã cầu.”
“Trần Nguyên?” Ánh mắt Võ Hậu hơi trầm xuống, xem ra việc Thái Bình giam giữ Trần Thất, xác thật kinh động không ít người đang ấn nấp. Thái Tử thế mà lại có giao tình như vậy với Trần Nguyên, nói vậy trong đó hẳn có ẩn tình khác.
Huống chi, Uyển Nhi từng hứa hẹn, để nàng ta giải quyết chuyện này. Uyển Nhi cùng Thái Bình không hẹn mà cùng mà lựa chọn Trần Thất, nói vậy Uyển Nhi đã biết chút manh mối.
Nếu như người truyền lời đồn ra ngoài là Trần Nguyên, một quản sự trường đấu mã cầu nho nhỏ như hắn lại qua lại mật thiết với Đông Cung, thậm chí có thể cầu Thái Tử ra mặt, cầu tình cho cháu trai của mình.
Người này…… Tuyệt đối không được lưu lại!
Võ Hậu nghĩ đến đây, thì sẽ không chừa đường sống cho Trần Nguyên.
“Đem thúc cháu Trần Nguyên đến Tử Thần Điện vấn tội.” Võ Hậu nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện khác, “Truyền ý chỉ của bổn cung, tuyên Thái Tử đến Tử Thần Điện diện thánh.” Nói xong, Võ Hậu buông xuống màn xe, thúc giục cung nhân nhanh chóng đánh xe vào cung.
Thiên tử Lý Trị mới vừa hạ triều, liền nghe cung nhân nói Thiên Hậu đã về Đại Minh Cung.
Ý cười trên mặt hắn phức tạp, đỡ trán xoa xoa, “Mị Nương đã trở về thì tốt rồi.” Nói xong, hắn liền để nội thị đỡ lấy, ngồi lên long kiệu, hướng về phía Tử Thần Điện.
Lý Trị vừa vào cửa, ho nhẹ hai tiếng, quanh năm bệnh tật, giày vò hắn đến mức tóc mai cũng trắng bạch.
Võ Hậu tiến lên đón hắn, đỡ Lý Trị, vừa đi, vừa hỏi: “Hôm nay trên triều có chuyện gì quan trọng không?”
“Còn ổn, không có gì khẩn cấp.” Lý Trị đơn giản đáp lời, cùng Võ Hậu ngồi xuống, “Trẫm nghe nói, nàng đã thả cháu gái của Thượng Quan Nghi?”
Võ Hậu cười khẽ, “Tin tức của bệ hạ thật ra linh thông.”
“Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.” Lý Trị lại khụ hai tiếng, tiếp nhận canh sâm Võ Hậu đưa tới, “Chờ cung uyển bên này sửa xong rồi, để cho Thái Bình dọn đến đây đi.”
“Việc này không vội.” Võ Hậu nhàn nhạt nói, ý cười sau hơn, “Lần này về cung Thái Cực, lại có thu hoạch không nhỏ.”
“Thu hoạch?” Lý Trị nhíu mày.
Võ Hậu bình tĩnh an nhàn mà nhìn Lý Trị, “Bệ hạ, trong cung mấy ngày gần đây có cái tin đồn, nói bệ hạ cùng tỷ tỷ của ta dan díu, sinh ra đương kim Thái Tử.”
Sắc mặt Lý Trị trầm xuống, “Ai nói mê sảng như vậy?!”
“Hiện giờ đã điều tra rõ người thả ra lời đồn, bệ hạ cho rằng, nên xử trí như thế nào?” Võ Hậu cười như không cười hỏi.
Lý Trị tựa hồ tức giận, tiếng ho nặng nề, “Vô cớ hãm hại hoàng gia, tự nhiên phải trảm!”
“Vậy sẽ như bệ hạ nói?”
“Người đó là ai?”
Võ Hậu từng chữ từng chữ nói ra: “Quản sự trường đấu mã cầu, Trần Nguyên.”
Đáy mắt Lý Trị hiện lên một tia kinh hãi, “Một cái quản sự trường đấu mã cầu nho nhỏ?”
“Muốn ở trong cung dấy lên lời đồn như vậy, tự nhiên là phải từ người không đáng chú ý, mới càng dễ dàng làm việc.” Võ Hậu vừa dứt lời, ngoài điện liền có người thông truyền.
“Thiên Hậu, bệ hạ, người đã đưa tới.”
Lý Trị cảm thấy đầu lại bắt đầu đau, híp mắt nói: “Áp giải vào.”
Trần Nguyên cùng Trần Thất bị cung vệ áp vào Tử Thần Điện, một người nội thị già tóc đã bạc trắng, một nội thị cả người đẫm máu chật vật, hai người hốt hoảng mà đối với Thiên Hoàng cùng Thiên Hậu quỳ xuống.
“Nô tỳ bái kiến bệ hạ, bái kiến Thiên Hậu.”
Võ Hậu không mở miệng, chỉ là lẳng lặng mà nhìn chằm chằm Trần Nguyên.
Lý Trị có vài phần bực bội, “Các ngươi biết tội chưa?!”
Trần Nguyên vội vàng dập đầu nói: “Nô tỳ biết tội!” Tuy thân mình hắn khẽ run, câu nói lại nói ra một cách rõ ràng.
Lý Trị liếc mắt nhìn Trần Thất một cái, không vui nói: “Đã dụng hình?”
“Người này hầu hạ Thái Bình không chu toàn, hại Thái Bình rơi xuống hồ nhiễm phong hàn.” Võ Hậu thuận miệng giải thích một câu, “Bệ hạ cho rằng phạt nặng?”
Mặt Lý Trị lộ vẻ ưu tư, “Đã tuyên thái y nhìn qua chưa?” Phát hiện Võ Hậu bỗng nhiên trầm mặc, hắn chỉ có thể đỡ trán xua tay nói: “Mị Nương xử trí theo luật là được rồi.”
“Vâng.” Võ Hậu lãnh chỉ, giương mắt nhìn về phía cửa điện, giương giọng hỏi: “Thái Tử đã tới?”
“Mị Nương?” Lý Trị hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Võ Hậu còn truyền triệu Thái Tử.
Võ Hậu từ từ nói: “Sự tình có liên quan đến Thái Tử, tự nhiên phải xử trí trước mặt Thái Tử.” Nói, nàng từng câu từng chữ dặn dò, “Bệ hạ là phụ thân của Thái Tử, ta là a nương của Thái Tử, hôm nay cần thiết phải nói việc này cho rõ ràng, miễn cho có người khác còn dám lấy việc này lắm mồm, ở trong cung gây ra sóng gió.”
Chú giải
Thời Đường Cao Tông, ông và Võ hậu cùng lâm triều, được tôn xưng là nhị thánh, tự xưng là Thiên Hoàng và Võ hậu xưng là Thiên Hậu. Nên nói đến “diện thánh” có thể hiểu là gặp mặt hai người