Người chung quanh theo bản năng lùi lại vài bước, một tiếng kinh hô phát ra từ đám người.
Ngu Uyên cau mày, nhìn bụng tròn vo của bé con nhà mình, động tác trở nên rất cẩn thận, sau đó liếc ánh mắt sắc bén về phía Ficker.
>>>>>
“Dù sao cũng còn nhỏ, lại đang say kẹo, dạ dày cũng không chịu nổi lượng cơm tăng đột ngột như vậy.” Ficker nhỏ giọng báo cáo với Ngu Uyên đang tựa người bên cạnh giường: “Vả lại bé con lại bỏ qua giai đoạn ăn dặm, vốn nên chuẩn bị thức ăn mềm cho bé. Lần này đúng là tắc trách thật.”
Trời đã vào chiều, ánh nắng vàng cam xuyên qua lớp kính chiếu lên chiếc túi nho nhỏ ở trên người Chử Thư Mặc.
Mái tóc mềm mại xõa tung, đôi móng vuốt nhỏ thư thả, đôi chân lại cứ không chịu nằm yên. Bởi vì bụng quá tròn, người lại có đôi chút mũm mĩm, thành ra chẳng nhìn thấy cổ đâu. Đầu nhỏ nghiêng sang một bên, lông mi thật dài tạo thành bóng nghiêng trên khuôn mặt nhỏ, nhìn qua có vẻ như ngủ rất thoải mái.
“Đã kê thuốc tiêu thực chưa?” Trầm mặc một hồi, Ngu Uyên nhẹ giọng hỏi.
“…….”Ficker ngẩn người, hình như anh vừa thấy vẻ mặt ảo não xuất hiện trên gương mặt Ngu Uyên, là nhìn nhầm sao?
“À, tôi đã cho bé uống rồi.” Đối phương lại quăng ánh mắt đáng sợ kia tới, Ficker nghiêm túc nói: “Nhưng mà bởi vì bé còn quá nhỏ, tôi không dám để bé uống quá nhiều. Nhưng với lượng thuốc như vậy là đủ rồi, dạ dày bé đã có dấu hiệu tốt hơn.”
Ngu Uyên gật đầu, ngồi xuống ghế, trầm mặc nhìn Chử Thư Mặc, duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên bụng cậu.
Động tác kia nhìn có bao nhiêu dịu dàng, tựa như chỉ hơi mạnh tay thôi là đụng hỏng vậy.
“Lần này là tôi suy tính không chu toàn.” Ngu Uyên nhìn chằm chằm cái bụng tròn vo của Chử Thư Mặc hồi lâu, mở lời nói.
Người phía sau nhìn hắn, tiến lên đứng đằng sau hắn, hạ thấp giọng nói: “Ngu tổng, phó chủ nhiệm Trần nói muốn mời ngài đến nói chuyện, phụ tá của Đại sư Maca cũng vừa mới tới.”
“Lát nói sau, chờ tiểu Mặc tỉnh.” Ngu Uyên nhíu mày, phân phó nói.
…..Vậy phải chờ đến lúc nào? Bây giờ cũng đã chạng vạng tối, ngộ nhỡ tiểu Mặc ngủ một giấc đến sáng mai thì sao?…..Nếu vậy, ông chủ định cứ ngồi đây ngắm cả đêm à?
A Trạch phát hiện, vô luận nghĩ từ khía cạnh nào, tình trạng này của ông chủ thật sự làm người khác phải sởn tóc gáy.
Vì vậy anh thức thời không nói gì nữa, mặc niệm mấy câu bình tĩnh. Sau đó xoay người ra khỏi phòng, trước khi đi vẫn còn không quên kéo tay bác sĩ Ficker chẳng biết thời thế này đi.
Ficker giãy giụa, lại nhanh tay cầm mấy lon nước ở trên bàn gây ra tiếng động. Ngu Uyên lập tức nghiêng đầu làm vẻ mặt cảnh cáo.
Ba giây sau, căn phòng cũng chỉ còn lại Ngu Uyên và bé con Chử Thư Mặc ngủ đến ngọt ngào .
>>>>>>>>
Chử Thư Mặc đang ngủ, Ngu Uyên ngồi một bên nhìn cậu chằm chằm, thi thoảng lại hất một vài lọn tóc trên trán, hoặc nhìn sợi tóc lơ thơ trên đầu cậu, hoặc là nhẹ nhàng xoa bụng nhỏ của cậu.
Ngu Uyên làm những việc này đều rất cẩn thận, khống chế lực độ rất tốt, hầu hạ Chử Thư Mặc thoải mái đến mức đang ngủ mà cũng duỗi eo một cái.
Sau rồi lại rơi vào giấc ngủ ngọt ngào.
“Nhanh khỏe lên nào.” Hắn vuốt vuốt vụng Chử Thư Mặc, khẽ khàng nói.
Chử Thư Mặc chìm vào giấc mộng hoàn toàn không nghe thấy, xoay người lại, cuộn tròn trong chăn, rầm rì vài câu nói mớ, tay nhỏ sờ soạng nắm lấy ngón tay Ngu Uyên.
Trong lúc vô thức lại ngủ sâu thêm rồi.
Ngu Uyên mặc cho Chử Thư Mặc cầm lấy tay mình, rất bình tĩnh, ánh mắt luôn luôn rơi trên người cậu.
Bé con cũng chỉ lớn có bây nhiêu, thường ngày nhìn không biết bao nhiêu lần, vậy mà chẳng thấy chán chút nào.
Chử Thư Mặc nắm thật chặt ngón tay hắn, chẳng có chút ý định buông ra. Thi thoảng còn ‘tham’ đến mức cả chân nhỏ cũng len vào trong bàn tay hắn.
Nhẹ nhàng véo cái mũi nho nhỏ, ánh mắt Ngu Uyên nhìn cậu rất ấm áp. Hai tay khẽ khàng dao động, chuẩn vị đặt Chử Thư Mặc trong lòng bàn tay mình, để cậu có thể ngủ càng thoải mái hơn.
Hành động này còn chưa kịp làm, phía cửa đột nhiên lại truyền tới tiếng động.
Ngu Uyên cau mày, nhấn nút ở trên bàn, nhìn người trong màn hình, cuối cùng vẫn đồng ý mở cửa.
Sau đó A Trạch cầm theo một chiếc túi đi vào.
“Bạn chung phòng của tiểu Mặc gửi tới.” A Trạch hạ giọng báo cáo, nhìn nhóc con vẫn còn đang say ngủ, anh đặt tấm thiếp lên bàn, thức thời xoay người ra cửa.
Vừa mở túi ra, bên trong là Huyết thạch sống, hòn đá kia vô cùng gấp gáp chạy về hướng Chử Thư Mặc. ‘Nó’ vừa mới đụng tới đã biết được tình trạng của cậu, lập tức thu hồi lại.
Hình như ‘nó’ đang tức giận, xuất hồn lực quất thành một vết roi đỏ nhỏ trên ngón tay Ngu Uyên.
Ngu Uyên nháy mắt sững sờ.
Cùng lúc đó, Chử Thư Mặc vẫn chưa được Ngu Uyên đặt trong lòng bàn tay đột nhiên lại duỗi eo, chép miệng rồi lại lăn một vòng, ngã thẳng từ bàn công vụ của Ngu Uyên….