Có lẽ sắp tới cô sẽ dần dần được chịu hậu quả của những việc mình làm ra, Châu Ái Nghi cảm nhận được con đường khó khăn, đầy chông gai trước mắt đang chuẩn bị đón chờ mình.
Châu Ái Nghi áp tay mình xoa lên gương mặt thô ráp của Âu Thành Triệu. Gần đây cô rất áp lực chuyện gia đình, chưa giải quyết đâu vào đâu lại phải tiếp nhận sự việc này. Cuộc sống cô lúc trước vui vẻ, thoải mái bao nhiêu thì hiện giờ giống như đã biến mất không giấu vết, thay vào đó là những chuyện không nên có ập tới, khiến cho tâm trạng của cô lúc này cũng không mấy yên ổn.
Hôm nay cô tính đến công ty gặp Âu Thành Triệu nói chuyện với cậu để có thể phần nào giải stress. Nhưng khi tới công ty thì chứng kiến cảnh tượng hỗn độn này. Đúng là một ngày này thật xui xẻo đối với Châu Ái Nghi.
Lúc này tiếng cửa phòng bệnh vang lên, cánh cửa bị sức lực nhỏ đẩy ra. Châu Ái Nghi quay lại nhìn thì thấy Nguyên Ngọc Dương một thân bộ đồ thoải mái, phẳng phiu bước vào. Trên tay cậu còn cầm một giỏi trái cây, vừa thấy Châu Ái Nghi, Nguyên Ngọc Dương không nhìn mà thờ ơ lên tiếng hỏi.
“Cô không về thay quần áo đi sao? Để như vậy lúc tên này tỉnh dậy nhìn thấy máu lại kích thích tinh thần của thằng nhóc này đó”
Châu Ái Nghi bặm môi, cúi đầu rũ mắt xuống buồn rầu.
“Tôi lo cho Âu Thành Triệu nên đợi cậu tới tôi mới về. Nếu cậu tới rồi thì nhờ cậu trông chừng nó, sợ rằng tỉnh dậy không có ai, nó lại làm những chuyện dại dột. Bây giờ tôi về, sẵn tiện gọi cho cha mẹ của nó bên Mĩ”
“Ừ!” Nguyên Ngọc Dương lạnh nhạt đáp một tiếng.
Châu Ái Nghi đứng dậy, động tác của cô cũng hết sức nhẹ nhàng. Khi vừa quay người đi ra ngoài cửa được vài bước, cánh tay chuẩn bị đặt lên cần gạt, bất ngờ giọng nói lạnh lẽo của Nguyên Ngọc Dương vang lên.
“Khoan đã!”
Không đợi Châu Ái Nghi quay lại cậu nói tiếp.
“Với cương vị là một người bạn thân của Âu Thành Triệu, và cô cũng là chị của thằng nhóc này tôi cũng muốn khuyên cô một chút. Cô đừng thao túng nó làm những việc ảnh hưởng đến nó và Lạc Ân Nghiên nữa! Chắc hẳn bây giờ cô cũng thấy rồi đó, nó đã thảm hại lắm rồi. Sợ rằng bây giờ tính mạng nó còn không giữ được nổi qua năm mới đâu. Không biết cô là chị kiểu gì, yêu thương em mình đến đâu……nhưng những thứ Âu Thành Triệu đang gánh lấy hiện tại, là gánh cho cô đó. Nó không xứng đáng bị như vậy, nếu nó không bị cô ngày ngày đêm đêm thao túng hại Lạc Ân Nghiên…..thì bây giờ nó đã trở nên tốt và có hạnh phúc riêng rồi…….chứ không phải như một người ch.ế.t nằm trên giường bệnh như thế này”
Từng lời nói của Nguyên Ngọc Dương phun ra đều không kiêng nể gì mà nhắm thẳng vào điểm yếu của Châu Ái Nghi. Lạnh lẽo đến mức Châu Ái Nghi cũng cảm thấy sợ hãi mà không dám lên tiếng, dù cô lớn tuổi hơn cậu. Châu Ái Nghi đón nhận lời nói như đòn đánh này, đầu cúi xuống che giấu cảm xúc phức tạp của mình. Một lúc sau mới chậm chạp lên tiếng.
“Tôi biết rồi! Là lỗi của tôi, tôi sẽ làm mọi thứ chuộc lỗi cho thằng bé, hiện tại tôi cũng đang dần gánh hậu quả rồi!”
Nói xong không nán lại lâu, Châu Ái Nghi mở cửa thẳng lưng đi ra bên ngoài như chạy trốn, cũng không quên đóng sầm của phòng lại.
Nguyên Ngọc Dương đôi mắt sắc lạnh, thông qua tấm kính trong suốt mà nhìn theo dáng vẻ chạy chối ch.ế.t của Châu Ái Nghi. Từ trước tới giờ cậu chưa từng ghét Châu Ái Nghi, nhưng trải qua việc này thiện cảm của cậu đối với cô ta không còn một chút gì cả. Thật sự Âu Thành Triệu có người chị như cô ta cũng thật không may mắn đi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh không một tiếng động, giờ phút này có thể nghe được tiếng thở dài của Nguyên Ngọc Dương. Cậu đi lại xem xét từng vết thương trên người Âu Thành Triệu, cơ thể giống như được nhuốm màu vàng vậy, không chỗ nào là không có thuốc. Đây là thuốc tiêu bầm, mà vì khắp người Âu Thành Triệu chỉ toàn vết bấm nên mới bị bôi đến vàng người như vậy.
Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khiến Nguyên Ngọc Dương cũng phải nhíu mày khó chịu. Cậu đứng dậy sắp xếp trái cây ra đĩa rồi đem đi rửa, sau đó thì ngồi gọt từng miếng trái cây ra. Nếu nhanh thì đêm nay có thể Âu Thành Triệu sẽ tỉnh, chậm thì có thể là ngày mai. Cậu cứ gọt sẵn và rót nước sẵn ở đây, lúc nào Âu Thành Triệu tỉnh, khát nước thì sẽ với lấy mà uống được.
……..
Hơn 7 giờ tối, Lạc Ân Nghiên và Thanh Nghi bước ra từ nhà hàng sang trọng, sau khi mua sắm xong thì họ vào đây để thưởng thức bữa tối.
Toàn bộ quá trình đi chơi Lạc Ân Nghiên đều tỏ ra vui vẻ cười nói, nhưng không thể nào qua mắt được Thanh Nghi. Bên ngoài là vậy nhưng Thanh Nghi biết rằng Lạc Ân Nghiên đang lo lắng cho Âu Thành Triệu, cô chỉ biết lắc đầu bó tay.
“Ân Nghiên nè! Hay bây giờ mình tới bệnh viện nhé, xem tên kia thế nào rồi. Sẵn tiện mình đưa thức ăn tới cho Ngọc Dương, chắc giờ này anh ấy chưa ăn gì đâu”
Không hiểu sao nghe xong Lạc Ân Nghiên lại không nghĩ ngợi mà gật đầu. Xong giống như lại nhớ ra gì đó lại lắc đầu từ chối. Nhìn dáng vẻ này của cô, Thanh Nghi không giấu nổi cười thầm trong lòng.
“Ân Nghiên! Mình biết cậu muốn xem tên kia thế nào. Bây giờ tới đó cậu nhìn tên đó một chút, không cần phải đi vào phòng bệnh làm gì. Mình chủ yếu tới đưa bữa tối cho Ngọc Dương, đưa xong mình cũng không nán lại mà đi luôn. Nên cũng không ở đấy quá 5 phút đâu, thời gian đó cậu có thể xem tên đó có ch.ế.t hay chưa. Mà tên đó mạng lớn như vậy chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu”
Thanh Nghi đã nói vậy, cô cũng không có ý từ chối nữa. Cô không đến để thăm cậu, chỉ là đi cùng Thanh Nghi thôi. Lạc Ân Nghiên liên tục tự nhũ với lòng mình, song hai người đồng thời cũng lên xe ngay sau đó.
Từ nhà hàng đi tới bệnh viện cũng không mất quá nhiều thời gian. Chỉ hơn hai mươi phút Lạc Ân Nghiên đã đứng trước phòng bệnh của Âu Thành Triệu, cô đứng bên ngoài, thông qua tấm kính mà nhìn cậu. Thanh Nghi thì đứng trong phòng đang nói gì đó với Nguyên Ngọc Dương.
Lạc Ân Nghiên thấy rõ như ban ngày bộ dạng suy sụp của Âu Thành Triệu. Cậu như một khúc gỗ mà nằm ngủ yên lặng trên giường, trên người cũng rất nhiều giấu vết hành hạ bản thân. Thấy cảnh này cô cũng không tin rằng Âu Thành Triệu lại tự hại mình đến mức như vậy.
Đây có lẽ là biểu hiện cho thấy căn bệnh của cậu không hề đơn giản, thậm chí so với mấy người mắc bệnh tâm lý khác còn nặng hơn.
Đây là lần đầu tiên Lạc Ân Nghiên thấy và tiếp xúc với một người mắc bệnh về thần kinh. Cô không nghĩ rằng nó lại đáng sợ tới mức như vậy, nhìn qua vết thương kéo dài lên tới bắp tay của cậu, lại nghĩ tới những vết máu đáng sợ trên áo Nguyên Ngọc Dương thì có lẽ cậu lại tự rạch tay mình.
Không lẽ lúc cô rời khỏi công ty thì Âu Thành Triệu đã nổi điên mà mất kiểm soát sao? Hay Châu Ái Nghi ở đấy lại nói điều gì tác động đến Âu Thành Triệu khiến cậu thành ra như vậy?
Cô cứ liên tục suy nghĩ đủ thứ, bỗng nhiên đầu Lạc Ân Nghiên lại đau lên, cô nhíu mày chống trán. Lại thấy không nhìn nỗi khung cảnh thảm hại này nữa nên liền tránh qua một bên, đứng ở một góc của hành lang bệnh viện. Tầm hơn 2 phút sau thì Thanh Nghi từ phòng bệnh bước ra, khuôn mặt trầm ngâm đi tới chỗ Lạc Ân Nghiên gượng gạo cười.
“Đi thôi! Mình về nhà cậu lấy đồ”
“Ừm”