– —-
Chiếc taxi tấp vô lề trước cổng nhà không to cũng không nhỏ. Nhìn qua không có xa hoa mà cũng không có giản dị, Lạc Ân Nghiên nhanh chóng gửi tiền xe lại rồi kéo hành lý của mình đi vào nhà.
Giai phu nhân cùng lúc này cũng đang đứng trước cửa phòng khách đón con gái của mình. Gương mặt có chút mệt mỏi như già đi vài tuổi, khi thấy đứa con gái yêu của mình thì lại kéo lên một nụ cười hiền hoà.
“Con gái yêu!”
Vừa nói bà vừa đi lại ôm một cái ôm như chào hỏi con gái đã lâu không gặp. Lạc Ân Nghiên cũng hưởng ứng mà ôm chặt lấy mẹ của mình. Cô dựa vào bả vai của mẹ cảm thấy tâm trạng mệt mỏi những ngày qua đã bay ngớt đi một phần. Đôi mắt híp lại giọng nói thả lỏng.
“Mẹ con nhớ mẹ quá đi”
Giai phu nhân mỉm cười vui vẻ xoa đầu cô.
“Con bé này thật là dẻo miệng!”
Lạc Ân Nghiên cười sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà tìm kiếm.
“Cha đang nghỉ ngơi sao mẹ?”
“Ừ! Cha con biết con về cũng muốn xuống nhà đón con nhưng mẹ không cho. Chắc giờ này ông ấy đang nằm trên phòng chờ con lên đó”
“Vâng! Vậy mẹ sắp xếp hành lý lại hộ con, con lên với cha một chút”
Dứt lời cô nhanh chóng chạy thẳng lên lầu, bình thường cô hay bước từng bậc thang luôn luôn cẩn thận vì sợ té. Hôm nay Lạc Ân Nghiên lại chơi luôn một bước hai bậc, rất nhanh sau đó cô cũng đứng trước cửa phòng của cha mẹ.
Cô chậm chạp mở cửa phòng ra, đưa ánh mắt ngó vào thăm dò. Căn phòng chìm trong một mảng tối đen, còn có mùi dầu nồng nặc ập vào trong mũi Lạc Ân Nghiên.
Lúc này giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị của cha từ bên trong vọng ra.
“Con gái cha về rồi sao?”
Vừa nghe thấy giọng nói của Lạc Minh Đông, Lạc Ân Nghiên mới mở to cửa phòng ra một chút. Bấy giờ ánh đèn bến ngoài hắt vào bên trong phòng cô mới thấy rõ được cha của mình.
Ông mặc một bộ đồ ngủ màu xanh đen thoải mái, nhìn qua trông ông có gầy hơn so với mấy tháng trước khi cô còn ở đây. Nhưng gương mặt thì vẫn giữ được phong độ như ngày nào mà không bị phai tàn.
Trên khuôn mặt hiện giờ lại treo lên một nụ cười trầm ổn, nam tính. Lạc Ân Nghiên xị mặt xuống nhanh chân nhào vào lòng cha mình.
“Cha à!!”
Được còn gái nhào vào lòng ôm ấp, Lạc Minh Đông liền vui vẻ, ông xoa nhẹ má con gái rồi nhéo yêu cái mũi bé bé, cao vút giống ông y đúc của cô.
“Sao lại về Mĩ vậy hả? Không phải con nói công việc bận rộn sao? Cha cũng bảo sức khoẻ cha ổn rồi cơ mà”
“Haizzz con vẫn là lo lắng cho cha nên không nhịn được phải bay về nhìn cha một chút”
Ngừng một chút cô lại lên tiếng tiếp.
“Mà công ty dạo này như thế nào rồi ạ?”
“Hiện tại bác Âu đang quản lý, dự án kia cũng đang trong qua trình xây dựng rồi”
“Vậy thì tốt quá rồi!”
Lạc Minh Đông gật đầu, ông quay qua hỏi thêm về công việc hiện tại của cô rồi hỏi về mấy dự án mới sắp ra mắt của công ty Lạc Ân Nghiên. Lâu ngày gặp gỡ nói bao nhiêu chuyện cũng không hết. Trong lúc nói chuyện ông cũng vài lần nhắc về Âu Thành Triệu nhưng đều bị cô tránh đi.
Có vè như Lạc Minh Đông cũng thấy được sự không thoải mái của con gái khi nhắc đến tên nhóc đó nên ông liền đổi sang chủ đề khác.
Hai cha con đang vui vẻ trò chuyện thì Giai phu nhân từ bên ngoài đi vào, trên tay bà cầm 2 ly nước cam, dịu giọng nói.
“Nào hai cha con nói chuyện xong chưa? Uống nước cam mẹ pha đi nào”
Nói rồi bà đưa cho Lạc Ân Nghiên một ly, đưa cho chồng mình một ly. Lạc Minh Đông nhìn bà cười cưng chiều đưa tay nhận lấy ly nước từ vợ, cũng không quên vuốt qua ngón tay Giai phu nhân một cái.
Thấy cảnh này Lạc Ân Nghiên liền bày ra khuôn mặt không thể tả nỗi. Lúc nào cũng vậy, mỗi lần về nhà cô đều sẽ được ăn cơm tình cảm của cha mẹ đến no nê mới thôi. Mặc dù vậy nhưng thấy cha mẹ yêu nhau hạnh phúc như vậy Lạc Ân Nghiên cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô đón hùa theo nhìn cha mẹ trêu chọc nhau mà cười không ngớt. Bỗng nhiên trong đầu lại sẹt qua ý nghĩ gì đó, Lạc Ân Nghiên liền trở về khuôn mặt đăm chiêu, cẩn trọng để ly nước cam lên tủ đầu giường rồi nhẹ giọng hỏi.
“Cha con có thể mượn phòng làm việc của cha được không?”
“Được chứ! Con gái cha thì có gì mà không được” Lạc Minh Đông vui vẻ đồng ý.
“Vâng con cảm ơn cha! Con cần phải yên tĩnh đọc sách tìm hiểu một chút về kinh doanh nên cha mẹ đừng làm phiền con đó nha”
Giai phu nhân bĩu môi nửa đùa nửa thật nói.
“Còn bày đặt kinh doanh nữa sao? Mẹ tưởng con chỉ chú trọng mĩ phẩm, mĩ phẩm là nhất thôi chứ”
Lạc Ân Nghiên tặc lưỡi đáp.
“Cũng phải tìm hiểu một chút để giúp cha quản lý công ty sau này chứ. Mẹ thấy không có mỗi mình con thôi, em trai không có thì sau này công ty ai quản lý đây. Bởi vậy con mới phải học hỏi đó chứ”
Giai phu nhân nhìn cái miệng nói liến thoắng của cô mà bất lực không biết nói gì, bà gật gật đầu đồng ý.
“Được rồi được rồi! Con mau đi đi cầm theo ly nước cam vào nữa. Hai thân già này không có thời gian đâu mà làm phiền cô”
Lạc Ân Nghiên cười cười, cô ôm cha mẹ hôn vào má hai người một cái rồi cầm theo ly nước cam đi ra khỏi phòng.
Lạc Minh Đông ôn nhu cười rồi lắc đầu, Giai phu nhân ngồi bên cạnh đút từng muỗng nước cam cho ông. Dù ông bệnh nhưng cũng không đến nỗi không cầm được ly nước cam, nhưng Giai phu nhân vẫn quyết đút từng muỗng cho ông uống. Bà muốn tự tay chăm sóc ông thì mới cảm thấy vui vẻ, mà Lạc Minh Đông nhìn dáng vẻ khó tính như bà cụ trẻ của vợ mình thì chỉ bất lực cưng chiều bà mà thôi.
Người ta hay bảo rằng ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều. Sự nuông chiều này của ông chỉ giành độc nhất cho hai người phụ nữ trên đời này chính là vợ mình và đứa con gái bé bỏng kia mà thôi.