Ngồi một lúc thì cũng ăn xong bữa trưa, Lạc Ân Nghiên cầm ly sữa lên một ngụm uống sạch, sau đó mới thoải mái một chút ngã ra ghế nằm nghỉ. Trong đầu cô lúc này liền nghĩ tới bên Mĩ không biết đã đàm phán như thế nào? Không biết có thành công không? Mặc dù tỉ lệ phần trăm thành công rất thấp nhưng cô vẫn tin vào phần trăm ít ỏi đó.
Lạc Ân Nghiên ngồi suy nghĩ một lúc lâu thì cảm thấy có chút buồn ngủ, đôi mắt híp nhỏ lại mơ màng, đã sắp không mở nổi nữa rồi. Một lúc sau vì không chịu nổi nữa nên cô liền đứng dậy, dọn dẹp lại bàn làm việc cầm theo hộp đồ ăn đã hết mang đi vứt. Rồi mới vác cái thân mệt nhọc vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi, mới đặt lưng xuống không lâu cô đã trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Phải đến gần tới chiều, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên Lạc Ân Nghiên mới mơ màng tỉnh dậy. Cô cầm lên, đôi mắt mờ tịt cố gắng nhìn xem ai gọi đến, một lúc lâu mới nhận ra là Thanh Nghi. Cô nhanh chóng bắt máy.
[Mình nghe] [Đang làm gì đấy? Mình đang dưới công ty cậu nè]Lạc Ân Nghiệp lập tức tỉnh dậy, cô xem qua đồng hồ trên tay mình. Mới chợp mắt tí xíu đã hơn 4 giờ chiều.
[A đợi mình chút mình xuống ngay]Nói xong cô cúp máy, vội vội vàng vàng xỏ giày vào, tay với lấy cái túi xách rồi nhanh chân chạy ra ngoài.
Vừa xuống công ty, Lạc Ân Nghiên đã thấy bóng dáng Thanh Nghi đứng ở xa xa kia. Mà điều khiến cô bất ngờ chính là phong cách ăn mặc hôm nay của cô ấy, váy hoa rộng thùng thình chân còn đi giày bệt. Không phải lúc trước chỉ đi giày cao gót thôi sao? Lạc Ân Nghiên mang khuôn mặt nghi ngờ chậm rãi từng bước đi tới.
Thanh Nghi đang ngồi ăn kem nên cũng không để ý mấy, đến lúc Lạc Ân Nghiên đứng trước mặt cô mới biết. Vừa ngước lên đã phải đối diện với ánh mắt chằm chằm của Lạc Ân Nghiên. Thanh Nghi giật mình hỏi.
“Gì vậy?”
Lạc Ân Nghiên nhíu mày đáp.
“Sao hôm nay cậu lại ăn mặc kì quặc như vậy?”
Nói tới đây khuôn mặt Thanh Nghi lập tức khựng lại, cô ăn hết cây kem rồi để thanh que qua một bên gượng gạo đứng dậy.
“Hì hì tí nữa mình sẽ nói sau, bây giờ chúng ta đi thôi! Ngọc Dương đang đợi ở xe đó”
Nói rồi cô chỉ tay về phía chiếc xe đắt tiền đang đậu.
“Sao cậu ấy không ra đây ngồi với cậu mà ngồi trong xe?”
“A lúc nãy tớ có nhờ anh ấy lấy một vài thứ đồ trong xe. Anh ấy vừa đi thì cậu vừa lúc ra đấy, chắc có lẽ đang còn tìm đồ gì ấy mà”
Dứt lời Thanh Nghi không nhanh không chậm khoát lấy tay cô kéo đi tới chiếc xe. Cũng vừa lúc này Nguyên Ngọc Dương cầm theo hộp sữa bước ra từ trong xe. Ba người đều bắt gặp nhau khoảng thời gian này, Lạc Ân Nghiên vô tình nhìn lên hộp sữa trên tay Nguyên Ngọc Dương.
Hai mắt cô bất ngờ trừng lên ngạc nhiên. Mắt hết nhìn Thanh Nghi rồi lại nhìn Nguyên Ngọc Dương, môi mấp ma mấp máy nói.
“Thanh Nghi cậu đừng nói với mình là cậu………….”
Cô thấy trên tay Nguyên Ngọc Dương cầm là hộp sữa dành cho phụ nữ có thai. Không lẽ hai người họ đã thật sự……
Thanh Nghi ngại ngùng mỉm cười rồi gật đầu.
“Ừm mình có thai”
“?????”
“Mới có 1 tháng thôi, vừa mới đi khám hôm qua”
Song lúc này Nguyên Ngọc Dương nhanh nhẹn đi lại đỡ lấy Thanh Nghi cưng chiều nói.
“Vợ! Sữa của em đây”
Nghe tin này xong Lạc Ân Nghiên thật sự rất sốc, cô chống trán suy nghĩ về nhân sinh này. Bảo sao từ lúc về Trung Lạc Ân Nghiên lại không thấy Thanh Nghi, lý do có lẽ là do có thai đây.
“Hai người nhanh đến như vậy à? Rồi quyết định khi nào cưới đây?”
“Tạm thời gia đình anh ấy bảo cứ thoải mái đi, sinh xong rồi thì sẽ bàn đến chuyện đám cưới” Thanh Nghi vừa nói vừa cười hạnh phúc, đây cũng là dáng vẻ lần đầu tiên cô thấy.
Thôi thì Nguyên Ngọc Dương cũng là người tốt, cũng hên cậu ta không giống Âu Thành Triệu nên Lạc Ân Nghiên cũng không lo khi Thanh Nghi ở bên cậu ấy. Nếu đã tới bước này thì cô cũng vui vẻ mà chúc phúc cho hai người họ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
“Haizzzz cho mình xin một chân làm mẹ nuôi của đứa bé nhé” Cô nửa đùa nửa thật nói.
Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi nghe xong cũng cười rộ lên. Nói chuyện một lúc thì ba người đều lên xe, chắc là vì mừng Thanh Nghi có thai nên Nguyên Ngọc Dương đưa hai người họ đến một nhà hàng rất sang trọng ở trung tâm thành phố.
Cả quá trình Nguyên Ngọc Dương đều rất cẩn thận đỡ lấy Thanh Nghi như sợ từng bước của cô ấy không may sẽ vấp té không chừng. Mặc dù bằng tuổi với Âu Thành Triệu nhưng cách suy nghĩ và tính cánh của Nguyên Ngọc Dương khác xa. Cậu trưởng thành và chính chắn hơn Âu Thành Triệu rất nhiều, cũng có nghe qua lúc trước rất ăn chơi đi, nhưng gặp Thanh Nghi xong lên trở thành trai nhà lành.
Tốt như vậy mà còn là gu của Thanh Nghi, nên việc hai người họ sớm muộn chung nhà với nhau thì cũng không có gì lạ. Nghĩ lại hoàn cảnh giữa mình và Âu Thành Triệu cô chỉ lắc đầu ngán ngẩm, cậu và cô vốn là đã không có duyên rồi. Nên chỉ đi được tới đó rồi vào ngõ cụt thôi, về sau mỗi người một nơi một ngã, sẽ không còn phiền lòng nữa.