Lạc Minh Đông đứng bên cạnh thấy vợ mình cứ trầm ngầm đứng trước cửa phòng con gái, ông thở dài một hơi đi lại ôm eo vợ. Giọng nói không thể nào cưng chiều hơn.
“Thôi vợ, chắc con bé hơi mệt. Cứ để con nghỉ ngơi đi, hai vợ chồng mình về phòng ngủ thôi”
“Ừm chắc chỉ là con bé hơi mệt” Bà vừa nói vừa gật đầu.
Hai người cũng tắt đèn sau đó trở về phòng ngủ của mình.
– ——————-
Sáng sớm.
Vẫn như thường lệ, tiếng chim như những đồng hồ báo thức. Cứ đến giờ đấy chúng lại cất lên nhưng tiếng hát kêu người người dậy. Lạc Ân Nghiên trên người mặc một bộ đồ ngủ hình con thỏ, cô vùi mặt vào chăn ngủ ngon lành.
‘Cạch’
Tiếng cửa phòng được ai đó mở ra, mà cô vẫn không bị đánh thức bởi tiếng động này, vẫn say giấc trên chiếc nệm màu hồng nhạt.
Giai phu nhân từ bên ngoài đi vào, bà vén bức màn ra, ánh sáng đột ngột truyền vào chiếu thẳng vào mắt của Lạc Ân Nghiên. Cô bây giờ mới mơ màng tỉnh dậy một chút, trong vô thứ không biết mơ hay thật cô lại nghe được tiếng nói chuyện dưới nhà, tiếng lạch cạch gì đó. Còn có thể nghe được giọng nói mang máng quen thuộc của ai kia. Lạc Ân Nghiên nhíu mày, tay vừa tính cầm chăn chùm lên đầu thì bỗng dưng một bàn tay cầm lấy kéo hẵn ra. Giọng nói có hơi nghiêm khắc.
“Nghiên nhi à! Dậy đi con, gia đình bác Âu qua nhà chúng ta chơi kìa. Con không thể nào thản nhiên ngủ trên phòng như vậy được” Giai Ánh Tuyết vừa gọi cô dậy, vừa gấp lại cái chăn gọn gàng.
Lạc Ân Nghiên miễng cưỡng tỉnh dậy, tay đưa lên dụi đi đôi mắt mờ tịt mỗi buổi sớm mai. Lúc nghe bà nói gia đình bác Âu tới đây cô từ buồn ngủ liền trở nên tỉnh táo. Chắc hẳn Âu Thành Triệu cũng đang ở dưới lầu rồi đi, nghĩ tới cái cảnh phải nhìn thấy cậu rồi giả vờ đối đáp lịch sự trước mặt phụ huynh, Lạc Ân Nghiên đột nhiên cảm thấy cái đầu mình “ong ong” đau nhức lạ thường. Xoa nhẹ vùng thái dương, cô mới chậm rãi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Hai mươi phút sau, Lạc Ân Nghiên mới bước ra ngoài, bộ dạng cũng trở nên thanh tỉnh hơn. Dáng vẻ lúc này của cô không còn trẻ con nữa mà lại trở nên lạnh nhạt, lần này cô không có mặc váy mà trên người lại khoác lên một bộ đồ trông khá mạnh mẽ.
Lạc Ân Nghiên thong dong đi xuống cầu thang, chỉ mới vừa đi được tới lầu hai cô đã nghe thấy tiếng cười rôm rả phát ra từ phía dưới nhà. Lại bước tiếp thêm vài bước, cô liền có thể thấy bóng lưng của người thanh niên đang ngồi ở đó. Vì quay lưng lại với cô nên Lạc Ân Nghiên cũng không biết sắc mặt lúc này của cậu như thế nào. Chỉ biết rằng từ nãy tới giờ Âu Thành Triệu không có lên tiếng.
Khi vừa bước xuống phòng khách, Âu phu nhân thấy cô liền vui vẻ nói.
“Ân Nghiên cháu về rồi sao?”
Vừa dứt lời Âu Thành Triệu lập tức quay lại nhìn cô gái phía sau. Hai ánh mắt của hai người lại bắt gặp nhau ở khoảng thời gian ấy, Lạc Ân Nghiên nhìn cậu một lúc, cô thấy được khuôn mặt hốc hác đi có chút tiều tuỵ, cùng hai bọng mặt có chút thâm đen của cậu. Nhưng chỉ nhìn sơ qua song, cô cũng mặc kệ không quan tâm nữa. Lạc Ân Nghiên lễ phép mỉm cười đáp lại Âu phu nhân.
“Vâng ạ! Cháu mới về lúc đêm hôm qua”
“Chà nào lại đây ngồi”
Lê Ngọc Nghi nói xong thì vỗ vào cái đệm ghế kế bên mình. Cô cũng theo phéo lịch sự, không từ chối mà đi lại ngồi kế bên bà, dù gì thì ghế cũng đã bị ngồi hết rồi chỉ còn mỗi một chỗ ấy thôi. Khi vừa ngồi xuống Âu phu nhân lại dịu dàng lên tiếng, bà đặt nhẹ bàn tay lên đùi cô vỗ nhẹ.
“Ây da, hai đứa dạo này…….”
“A bác dạo này trông bác rất đẹp đấy ạ” Chưa để Âu phu nhân nói hết Lạc Ân Nghiên đã lên tiếng cắt đứt lời nói, cô biết bà ấy muốn hỏi gì, nhưng cô không muốn cha mẹ mình biết mối quan hệ phức tạp vốn đã không còn này.
Mà làm sao Âu phu nhân lại không hiểu hàm ý của cô được chứ. Khuôn mặt bà trầm xuống lạ thường, mắt ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn thằng con trai ngồi đối diện. Âu Thành Triệu lúc này vẫn đang nhìn Lạc Ân Nghiên chằm chằm, đôi mắt cậu có chút lấp lánh ươn ướt của nước. Âu phu nhân nhíu mày, chả lẻ hai đứa nó thật sự xảy ra chuyện? Con trai bà dạo này cũng trở nên rất khác thường, không có bộ dạng cà lơ phất phơ, ngả ngớn như đứa không ra gì nữa.
Bà biết có lẽ Âu Thành Triệu sau khoảng thời gian ăn trái ngọt thì cũng đã đến lúc nếm trái đắng rồi. Âu phu nhân thở dài, nhìn Lạc Ân Nghiên gật đầu.
Thái độ ngầm giao tiếp này cũng chỉ có cô và bà hiểu ý nghĩa là gì. Ngay cả cha mẹ cô và bác Âu cũng đều không thấy điều gì khác thường.
Lạc Ân Nghiên ngồi đó cô có thể cảm nhận được có một ánh mắt như thiêu như đốt cứ dán chặt vào mình. Cô cảm giác mình sắp bị đốt cháy bỏng bởi ánh mắt đó rồi, nhưng rồi cô cũng không quan tâm mà chỉ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai gia đình. Vốn cha cô và cha cậu đang bàn về công ty con gần đây, bỗng dưng lúc này Âu Việt Minh lại lên tiếng như trách móc.
“Như Thành Triệu nhà tôi, không hiểu xảy ra chuyện gì lại có thể bỏ lơ công ty như vậy. Thật là không hiểu nổi nó đang nghĩ gì, chắc có lẽ lại suốt ngày cắm đầu vào mấy nơi chả ra gì kia”
Cậu ngồi đó đều nghe hết thảy, hứng chịu những câu trách móc của Âu chủ tịch. Nhưng thay vì phản bác cậu cũng chỉ ngồi đơ như một bức tượng, thậm chí ánh mắt còn không thèm quan tâm mà cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Ân Nghiên.
Cô cảm thấy không thể chịu nổi cái nhìn như mà quỷ của cậu cứ bám theo mình nữa nên liền xin phép đi vào bếp phụ giúp mẹ. Cứ nghĩ rằng khi đi vào phòng bếp Âu Thành Triệu sẽ không có cơ hội lại bám theo cô nữa. Nhưng khi Lạc Ân nghiên đang đứng trong phòng vệ sinh rửa tay, vừa lúc cô ngẩng đầu lên lại thấy người thanh niên đứng sau lưng mình lúc nào không hay.
“Aa”
Cô giật mình hét lên một tiếng, sau đó lại trừng mắt tức giận quát.
“Cậu bị điên sao? Làm cái gì vậy?”
Âu Thành Triệu không có trả lời, chỉ bày ra dáng vẻ cười cười không bình thường. Bỗng dưng lúc này Lạc Ân Nghiên lại cảm thấy có chút hơi sợ hãi.
“Good morning! My sweety” Giọng nói tràn đầy ôn nhu của Âu Thành Triệu vang lên.
“Âu Thành Triệu? Hình như lời tôi nói hôm qua cậu nghe không hiểu sao? Hay cậu bị điếc? Tôi không rãnh chơi trò mèo vờn chuột với cậu! Đừng làm mấy hành động không bình thường như vậy nữa! Chúng ta đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi! Tôi phải nhắc bao nhiêu lần nữa cậu mới nhớ đây?”