“Ừm mời anh vào nhà”
Khi cô vừa dứt lời, người đàn ông cũng không khách sáo mà bước vào, chỉ riêng người vệ sĩ là đi vào xe ngồi chờ đợi. Lạc Ân Nghiên đóng lại cánh cổng sau đó mới chậm rãi theo bước chân người đàn ông vào nhà.
“Anh ngồi đây chờ tôi một lát nhé!”
Nói xong cô liền chạy lên lầu cất đi tập hồ sơ chất đống này. Rồi tiện thể cầm luôn cái laptop của mình xuống.
Lúc này, bên dưới nhà người đàn ông thản nhiên ngồi dựa vào ghế bắt chéo chân. Ánh mắt liếc nhìn căn nhà đánh giá, song cũng cảm thán sự giản dị mà trang trọng của ngôi nhà. Cùng lúc ấy, Lạc Ân Nghiên cũng từ trên lầu đi xuống, cô gượng gạo có chút ngại ngùng đi lại, chậm chạp ngồi xuống.
Bàn tay đưa ra rót lấy cốc trà nóng rồi đưa cho người đàn ông.
“Mời anh uống nước”
Anh ta gật đầu, đưa tay tiếp lấy ly nước từ tay cô rồi từ từ thưởng thức. Lạc Ân Nghiên khó hiểu, từ nãy tới giờ cô không có nghe anh ta mở miệng nói ra câu nào, chỉ gật đầu, rồi lại cười. Mặc dù có chút thắc mắc nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều.
Dừng trong giây lát đợi đến khi anh ta thưởng thức trà xong, cô mới mở miệng từ tốn.
“Ừm anh có thể giới thiệu tên anh lại được không? Có thể dạo này tôi gặp nhiều người quá nên cũng không nhớ rõ tên”
Anh ta đặt nhẹ tách trà trên tay xuống, đến cả phong cách đặt cốc xuống thôi cũng toát lên một vẻ đẹp rất quý tộc. Nếu cô đoán không nhầm thì anh ta chính là con lai, bởi vì đôi mắt có màu đen xanh lại sâu hun hút, đây là một nét rất đặt trưng của người Châu Âu.
Bấy giờ một giọng nói trầm thấp, có chút không nghe rõ tiếng trung.
“Tôi tên là Alexander Minh Viễn. Cô có thể gọi tôi là Minh Viễn cũng được”
“À! Hơi ngoài lề một chút, anh là con lai sao?”
Không chần chừ, người đàn ông trực tiếp thẳng thắng thừa nhận.
“Đúng vậy! Cha tôi là người Úc, mẹ tôi là người Trung”
Nghe tới đây cô liền gật đầu, xong cũng không biết nói gì nữa. Không khí bỗng chốc chìm vào yên lặng, Lạc Ân Nghiên cảm thấy có chút gượng gạo, cô liếc nhìn xung quanh giảm đi cái sự ngại ngùng của mình. Người đàn ông trẻ bỗng dưng bất ngờ lên tiếng.
“Chúng ta có thể bàn về hợp đồng được chứ?”
“À được…được chứ!”
Minh Viễn lấy ra một tập hợp đồng ở trong cặp của mình ra, anh để lên bàn bắt đầu mở ra từng trang một.
“Hôm nay tôi tới đây có một chút thắc mắc trong hợp đồng. Chính là chỗ này” Vừa nói anh vừa chỉ vào một chỗ nào đó.
“Ừm thật ra tôi có đôi chút thắc mắc về vấn đề phần trăm chia đều cho hai bên. Tôi thấy nên để 50 50 mỗi bên thì hơn, vì trong dự án này cả hai công ty đều góp một phần vốn cũng không được gọi là ít. Nếu công ty cô hưởng ứng nhiều phần trăm hơn, tôi thấy vẫn không ổn lắm, công ty tôi cũng không được lợi cho lắm!”
Cô cầm lên bản hợp đồng sau đó xem xét một vài điểm. Khuôn mặt nghiêm nghị một lúc rồi lại nhàn nhạt nói.
“Có vẻ có sự nhầm lẫn ở đây. Tôi trước nay hợp tác với ai cũng vậy cả, phần trăm đều chia đều cho hai bên, và không có việc bên nhiều bên ít như thế này. Chắc có lẻ nhân viên của công ty tôi không cẩn thận trong việc soạn hợp đồng nên để xảy ra sự việc sai sót này. Thật ngại quá!”
“Nếu không có gì thì tôi xin phép tối nay sẽ sửa lại hợp đồng. Sáng mai tôi sẽ nhờ người gửi tới cho anh ạ!”
Minh Viễn ngẫm nghĩ rồi gật đầu không nói. Lạc Ân Nghiên gượng gạo thu lại hợp đồng bỏ qua một bên ghế. Cô mở máy tính của mình lên xong rồi từ từ đưa đến trước mặt Minh Viễn.
“Tiện thể chúng ta có thể xem qua sản phẩm một chút nhé. Tôi hiện tại vừa có ý tưởng thiết kế bề ngoài bao bì của sản phẩm, anh thấy sao? Về cấu hình tôi thấy khá ổn nó đem lại sự hài hoà khá thu hút người nhìn. Về chất lượng thì anh không cần phải lo, công ty tôi rất ưu tiên độ an toàn và lành mạnh cho người tiêu dùng. Thanh minh một chút là trước đây công ty tôi cũng xảy ra một phốt rất lớn, nhưng mà anh đừng lo đó chỉ là giả mạo thôi nên anh cứ yên tâm nhé!”
Khi hai người đang bàn bạc hăng say, nghiêm túc. Thì bỗng nhiên một tiếng cạch vang lên, Lạc Ân Nghiên giật mình theo bản năng ngước lên nhìn, thì liền thấy bóng dáng quen thuộc. Môi đang cong lên nụ cười mỉm bất chợt lại trở về lạnh lùng khó thấy.
Âu Thành Triệu hai tay xách bịch to bịch nhỏ, bên trong tất cả đều là thuốc bổ cùng đồ ăn thường ngày cho Lạc Ân Nghiên. Vừa bước vào cửa đập vào mắt cậu lại là một người đang ông trưởng thành ngồi bên trong. Đứng ở góc độ của cậu có thể nhìn thấy Lạc Ân Nghiên và anh ta ngồi sát vào nhau, trong giống như cặp tình nhân hạnh phúc đang ngồi coi cái gì đó vậy. Đầu hai người chụm lại với nhau, thấy cảnh này ngực cậu bắt đầu phập phồng, máu nóng trong người đang không ngừng trỗi dậy muốn thiêu đốt đi nội tạng bên trong.
Thả mạnh bịch đồ xuống đất, không nhanh không chậm cậu chạy lại chưa kịp suy nghĩ gì đã túm lấy cổ áo người đàn ông kéo lên. Giọng nói hùng hổ tức giận quát.
“Mày là ai? Ai cho mày vào đây? Hả?”
Lạc Ân Nghiên nhìn cảnh này thì không khỏi hoảng hốt, cô nhanh nhẹ đứng dậy nắm lấy tay cậu đẩy ra.
“Cậu làm gì vậy? Buông ra nhanh lên?”
Ánh mắt cậu bây giờ có chút long lanh, Âu Thành Triệu cảm nhận được mắt mình nóng lên từng hồi. Cậu vẫn nắm chặt cổ áo Minh Viễn, giọng nói tủi thân.
“Chị dám đưa đàn ông về đây sao? Ai cho phép chị đưa thằng c.h.ó lạ mặt này vào hả?”
Bất ngờ nghe thấy cậu xúc phạm đối tác của mình, Lạc Ân Nghiên không nghĩ ngợi liên gián xuống một cái tác thật mạnh vào má trái của cậu. Âu Thành Triệu bỗng dưng bị choáng váng, nhân cơ hội này cô đẩy bàn tay như gồng kiềng đang nắm chặt cổ áo Minh Viễn ra.
Cô ngại ngùng cúi đầu.
“À thật xin lỗi anh, mai chúng ta sẽ bàn tiếp nhé. Bây giờ tôi tiễn anh về nhé!”
Nói xong cô đưa hay tay ra ý muốn mời anh ra ngoài. Minh Viễn cũng rất hiểu hoàn cảnh đang xảy ra hiện tại, anh với lấy cái cặp của mình sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Âu Thành Triệu bị cô tát xong cũng đứng thẩn thờ như bức tượng giữa nhà. Bàn tay ôm lấy cái má đang dần đỏ lên của mình. Đây là cái tát thứ hai mà Lạc Ân Nghiên đã ban cho cậu rồi, lần đầu tiên mà cô lại đánh cậu nhiều như vậy. Chỉ vì một người đàn ông lại ra tay đánh cậu như vậy. Ánh mắt đào hoa dần trở nên dữ tợn, sự tức giận như được bộc lộ hẳn ra bên ngoài. Đôi mắt cậu ngước lên nhìn chằm chằm ngoài cổng nơi Lạc Ân Nghiên đứng.