Lạc Ân Nghiên nhấp một ngụm trà nóng sau đó mới trả lời.
“Bí mật, tí nữa cậu sẽ biết”
Dứt lời người đàn ông nước ngoài khi nãy cầm ra một hộp nhung màu đỏ sang trọng, đi lại từ từ đặt lên bàn. Ông ta ngồi xuống, nói vài câu tiếng anh.
“You can check it out” (Bạn có thể kiểm tra nó)
Lạc Ân Nghiên đưa hai tay ra nhận lấy, mỉm cười.
“Ok, thank you”
Bàn tay cô từ từ mở hộp nhung ra, có lẽ hơi hồi hộp nên tay cô có chút run rẫy. Cô có thể cảm nhận được tay mình lúc này đã bị mồ hôi làm ước đẫm.
Chiếc hộp dần dần mở ra, bên trong là một cặp nhẫn đôi thuộc thương hiệu Bulgari chiếc nhẫn này là B.Zero1 18K White Gold 1-Band Diamond Pave Ring có trị giá 112 triệu. Trên cặp nhẫn nếu để ý có thể thấy được dòng chữ nhỏ được khắc lên đấy, đó chính là tên của cô và cậu.
Cô cầm hộp nhẫn lên xem xét, tay nâng niu từng chút một như sợ nó rớt. Lạc Ân Nghiên cảm thấy rất thích cặp nhẫn này. Vì cặp nhẫn này là phiên bản giới hạn nên cô đã đặt từ 1 tháng trước. Hôm nay được chính tay mình cầm lên, Lạc Ân Nghiên cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng hồi hộp không biết khi cậu thấy món quá này sẽ như thế nào.
Thanh Nghi ngồi bên cạnh, hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm vào cặp nhẫn trên tay Lạc Ân Nghiên. Cô cũng cảm thấy nó rất đẹp, tuy kiểu dáng không quá nổi bật nhưng nó lại đem cho người nhìn một cảm giác rất thu hút.
Không chần chừ Lạc Ân Nghiên liền lấy thẻ của mình ra đồng thời làm một vài bước giấy tờ để nhận hộp nhẫn. Chỉ gần mười phút sau thì cũng hoàn thành xong, Lạc Ân Nghiên cùng Thanh Nghi tạm biệt người đàn ông sau đó cầm hộp nhẫn vui vẻ ra về.
Hôm nay tâm trạng cả hai đều có vẻ rất thoải mái. Nên khi mua sắm xong cô cùng Thanh Nghi đi đến một nhà hàng ăn trưa.
Thanh Nghi ngồi trong nhà hàng nhấp một ngụm rượu để bớt khát nước sau đó thở ra một hơi thoải mái nói.
“Cậu còn mua cả nhẫn tặng sếp trẻ sao? Đây là lần đầu tiền mình thấy cậu chăm chút cho một người đàn ông đó nha”
“Có gì đâu mà cậu bất ngờ? Chỉ là món quà nhỏ cho tên nhóc đó thôi”
Thanh Nghi nghe thế thì bĩu môi có chút mỉa mai.
“Nhỏ ghê!”
Lạc Ân Nghiên nhìn lên khuôn mặt hài hước của Thanh Nghi thì không kiềm được cười thành tiếng. Cô gắp vào bát Thanh Nghi một miếng cua lớn, giọng trêu đùa nói.
“Thôi ăn nhanh đi, mình còn phải làm một số việc nữa”
“Cậu không tính lên công ty à?”
“Không có! Hôm nay mình nghỉ một ngày để chuẩn bị một chút. Ngày mai là ngày quan trọng rồi”
Thanh Nghi lắc đầu thở dài một hơi ngán ngẩm.
“Riếc mà mình cảm thấy Âu Thành Triệu giống bạn gái cậu hơn đó”
Lạc Ân Nghiên không trả lời, mắt lườm Thanh Nghi một cái sắc lẹm. Thanh Nghi cũng vì vậy mà rụt người lại không nói.
Rất nhanh tầm 1 tiếng sau cả hai đều ăn xong. Thanh Nghi vì sắp đến giờ làm nên liền đi về trước ngay sau đó, bây giờ chỉ còn mỗi mình Lạc Ân Nghiên. Cô đi ra đường vẫy một chiếc taxi, nơi cô đến tiếp theo chính là một căn villa sang trọng, đây cũng là nơi Lạc Ân Nghiên dự định sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu. Nhìn qua thì thấy ở đây rất rộng rãi, Lạc Ân Nghiên cũng rất thích khung cảnh yên bình này, về đêm cô vào cậu ngồi đối diện nhau, trên bàn là nhưng cây nên thắp lên ngọn lửa ấm áp, quả thật đây chính là một khung cảnh lãng mạng.
Lạc Ân Nghiên để túi xách của mình lên bàn, sau đó cô lôi ra một thùng giấy to lớn, bên trong đựng rất nhiều món đồ trang trí sinh nhật, bóng bay, hoa hồng, còn có một cặp gấu bông hình hai con chó rất dễ thương. Ở trước ngực chúng được thêu tên Âu Thanh Triệu và cô, tượng trưng cho biểu tượng tình yên của hai người. Vỗ tay mình vài cái Lạc Ân Nghiên bắt đầu bắt tay vào công việc bơm bóng bay, lúc này bỗng nhiên điện thoại bất ngờ reo lên.
Một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình “Nhóc con yêu dấu” Lạc Ân Nghiên vui vẻ tay chuẩn bị quẹt qua để nghe máy thì tự dưng khựng lại, cô ngẫm nghỉ gì đó song lại không nghe máy nữa mà tắt nguồn rồi bỏ lên bàn. Tạm thời cứ nên cắt liên lạc vài phút vậy.
Cô bắt đầu ngồi một mình giữa căn villa to lớn bơm từng cái bóng bay hình trái tim lên.
– ——————
Âu Thành Triệu bên này ngồi trong phòng làm việc, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cô vừa mới ngắt điện thoại của cậu, trên màn hình vẫn đang hiện cuộc gọi đến cho Lạc Ân Nghiên nhưng vẫn không có bắt máy. Đây là cuộc gọi lần thứ ba trong mấy phút gần đây. Âu Thành Triệu lại bắt đầu cảm thấy được thân thể mình một trận khó chịu, bàn tay nắm chặt cái điện thoại kiềm nén lại cảm giác muốn quăng bỏ.
Cậu nhấc điện thoại bàn lên, giọng lạnh lùng khiến ai cũng phải khiến sợ.
“Alo kêu Thanh Nghi lên phòng tôi ngày lập tức”
Nói xong cậu đập mạnh cái điện thoại bàn xuống, tay mãnh mẽ kéo lỏng cavat thở hồng hộc tức giận. Chỉ vài phút sau ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ. Âu Thành Triêu dựa vào ghế lạnh nhạt buông ra một câu.
“Vào!”
Thanh Nghi khoanh hai tay lại, điệu bộ thong dong bước vào.
“Sếp trẻ gọi tôi?”
“Ừ, sáng sớm có phải cô đi với Ân Nghiên phải không?”
Thanh Nghi gật đầu thẳng thắng trả lời.
“Đúng vậy!”
“Thế cô ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Ân Nghiên đang bận làm việc gì đó. Cậu không liên lạc được phải không? Tốt nhất là đừng liên lạc trong khoảng thời gian này”
Âu Thành Triệu nhăn mày lại khó hiểu.
“Cái gì? Tại sao lại không được liên lạc?”
“Biết vậy được rồi, tôi đi ra ngoài à”
Chưa để cậu kịp nói gì, Thanh Nghi đã thản nhiên quay người đi ra khỏi phòng. Căn phòng làm việc lại trở về trạng thái yên tĩnh, nếp nhăn trên đôi mày của Âu Thành Triệu từ nãy giờ vẫn không được thả lỏng, cậu giơ tay lên nhìn vào màn hình di động suy nghĩ một lúc, cảm thấy không thể nào nghĩ nữa liền quăng điện thoại ra xa. Bộ dạng như cố gắng không để ý đến.